Bữa trưa, Trần Hân chọn món mì.
Hai ngày nay ăn cháo chỉ được một lúc là đói.
Dù gì cậu cũng đang tuổi ăn tuổi lớn mà.
Đang ăn, cậu chợt nghe tiếng con gái:
"Cậu ta kìa! Cái cậu được Trình Hâm bế hôm trước phải không?"
Có người hiếu kỳ hỏi: "Thật à? Trông thế nào?"
"Không thấy rõ, chỉ thấy đeo kính, nghe đồn cũng rất đẹp trai.
Hay là cậu qua xem thử đi!"
"Thôi thôi, ngại chết! Chắc chẳng có chuyện gì đâu, nghe nói cậu ấy bị đau nên Trình Hâm mới bế.
Vả lại lúc ấy cũng có giáo viên mà."
"Mình cũng thấy không phải.
Nhưng mà này, nghe bọn A8 nói là chính thầy chủ nhiệm đã sắp xếp cho hai người bọn họ ngồi cùng bàn và còn cùng một phòng ký túc xá nữa cơ! Cố ý, cố ý cả đấy! Nhỡ xảy ra chuyện gì thì thầy chủ nhiệm lại thành bà mối không phải sao?"
"Thật là, hi hi.."
Trần Hân nghe thấy thế đã hiểu ra chuyện mà mọi người đang bàn tán.
Nhưng cậu cũng không rỗi hơi đi thanh minh làm gì.
Phần vì cậu nói năng không trôi chảy, phần vì những chuyện này càng giải thích thì càng bị đồn thổi.
Cứ để bọn họ nói cho đã miệng rồi cũng chán thôi.
Trần Hân tuy không giao tiếp nhiều với mọi người, nhưng cũng đâu phải sống giữa sa mạc.
Thật ra những chuyện hủ nữ, gay lọ linh tinh không phải là chưa nghe đến.
Lúc trước ở trường cũ, một phòng ký túc xá tận mười hai người, chuyện tán dóc trên trời dưới đất nhiều không kể xiết, Trần Hân tuy không tán dóc nhưng cậu cũng nghe được mà.
Trần Hân cúi đầu ăn mì, bỗng nghe một tiếng gầm lên: "Bọn bà tám kia câm miệng ngay! Còn dám nói nhảm thì đừng trách ông!"
Trần Hân ngước nhìn, thấy hai anh em song sinh cùng với Trình Hâm đang bưng khay cách đó không xa.
Đám học trò đang tán dóc tưng bừng chợt nín bặt, lấm lét lủi đi chỗ khác.
Trình Hâm một tay bưng khay, một tay đút túi, lững thững đến ngồi đối diện Trần Hân.
Từ Tuấn Thưởng và anh em Tào Kế cũng xáp lại đây.
Một tên hỏi: "Này, cậu đoán xem tôi là anh hay là em?"
Trần Hân ngơ ngác nhìn.
Đang hỏi mình sao? Tên kia huơ tay trước mặt cậu: "Hỏi cậu đấy, giời ạ, có nghe không?"
Từ Tuấn Thưởng nói: "Vô duyên, mày nói trống không thế ai mà biết? Chào cậu, tôi tên là Từ Tuấn Thưởng", cậu ta nhe răng cười với Trần Hân.
Trần Hân hơi bất ngờ, nhưng cũng gật đầu đáp lễ.
Cậu biết cái tên Tuấn Thưởng là lấy từ trong câu thơ "Đỗ Lang tuấn thưởng" trong bài từ "Dương Châu mạn" của Khương Quỳ đời Tống, xem ra Từ Tuấn Thưởng là con nhà trí thức.
Tên song sinh còn lại nói: "Tôi tên Tào Kế Tiếp.
Kia là thằng anh tôi.
Đừng chấp thằng chó con ấy làm gì!" Hắn ta nói năng từ tốn, nói tục nhưng nghe không tục tằn, xem chừng là người chững chạc.
Tào Kế bị em mình nói là chó con, sửng cồ ngay: "Kế Tiếp, mày nói ai là chó con hả? Tao lớn hơn mày 12 phút, là mày trẻ con hơn tao mới đúng!"
Tào Kế Tiếp thong thả trộn mì: "Trẻ con hay không không phụ thuộc vào cái tuổi, mà là cái tác kìa."
Tào Kế mất hứng, thò đũa ra gắp mất một miếng giò trong bát mì của Tào Kế Tiếp.
Tào Kế Tiếp nhếch mép: "Ăn đi, ăn cho lắm vào, rồi lăn cho dễ nhé!"
Trần Hân nhìn kỹ hai người, đúng là Tào Kế béo hơn một tí.
Tào Kế nghe nói thế liền thả miếng giò vào bát Trình Hâm.
"Cho mày này!"
Trình Hâm gắp ngay miếng giò bỏ vào miệng: "Cám ơn!"
Từ Tuấn Thưởng cười nói với Trần Hân: "Chúng nó lúc nào cũng thế đấy!"
Trần Hân nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ đến lời chị hàng xóm: "Trần Hân à, em cái gì cũng tốt, chẳng qua chị thấy em hơi quá trầm tĩnh, quá hiểu chuyện.
Dường như em từ trẻ nhỏ biến ngay thành người lớn mà không trải qua thời niên thiếu.
Chị rất tiếc cho em.
Chị mong em có thể kết bạn, có thể bốc đồng một chút cũng được, để có một tuổi hoa niên tươi vui, nhiều kỷ niệm.
Đây là những năm tháng đẹp nhất cuộc đời em ạ." Lúc ấy, cậu chỉ cười trừ.
Giờ đây, Trần Hân bỗng thấy ngưỡng mộ bọn Trình Hâm, có bạn có bè, cùng nhau trải qua những ngày sôi nổi.
Chỉ tiếc, bản thân mình thế này, làm sao mà có bạn?
Tào Kế nghển cổ nhìn vào bát Trần Hân: "Sao cậu ăn nhạt nhẽo thế, mì không cho dầu ớt làm sao ngon?" Bọn họ ai cũng ăn thật cay, như thế mới thú.
Trần Hân thẫn thờ, nhìn xuống bát mì thanh đạm của mình, vừa mở miệng chưa kịp nói đã nghe giọng Trình Hâm: "Ngu lắm! Người ta viêm ruột vừa mới khỏi, mày lại xui ăn ớt để vào viện nữa à?"
Trần Hân cúi đầu, trong lòng cảm kích Trình Hâm đã nghĩ cho mình.
"Ra là thế.." Tào Kế há mồm, dài giọng "Hâm ca, đến mày mà cũng biết viêm ruột không được ăn ớt nữa cơ đấy!"
Trình Hâm cười khẩy: "Tao còn biết đứa nào càng ăn ớt thì nổi mụn càng nhiều!"
"Hu hu..
Đồ độc ác.
Mày nỡ nào đâm vào vết thương lòng của tao như vậy!" - Tào Kế vừa ăn vừa kêu.
Tào Kế Tiếp nói với Trần Hân: "Này, nghe nói cậu thi Anh được tận 143 điểm cơ à? Cô Anh lớp tôi nói toàn trường cao nhất là 143 điểm đấy! Cậu lợi hại như vậy, bày cho bọn này bí quyết học Anh với!" Trong bốn người, Tào Kế Tiếp học khá nhất, hắn ta là cán sự môn toán lớp A6.
Trần Hân không ngờ lại được điểm cao nhất trường, còn điểm của cậu chắc là Trình Hâm tiết lộ.
Trần Hân thoáng ngó Trình Hâm, hắn đang chăm chú ăn mì, tỉnh như không.
Trần Hân li3m môi: "Cũng, cũng không, không có gì đâu, đọc nhiều, nhiều thì sẽ nhớ, sẽ nhớ thôi."
"Chỉ thế thôi à?"
Từ Tuấn Thưởng trêu chọc: "Bí quyết chính là phải thông minh, mày hiểu chưa!"
Tào Kế đế thêm vào: "Chấp nhận sự thật đi bé à!"
Tào Kế Tiếp xì một tiếng: "Còn đỡ hơn mày, không biết đứa nào thi chỉ được có 60 điểm liền mừng quýnh!"
Tào Kế đần mặt ra, rồi đột nhiên phun xương trong miệng vào bát Tào Kế Tiếp, cười nắc nẻ: "Ha ha, ăn nhiều cho bổ xương đi nhé!"
Con giun xéo lắm cũng oằn, Tào Kế Tiếp đập đũa lên bàn, một tay lôi cổ Tào Kế, một tay cầm bát mì muốn đổ vào miệng anh mình.
Thấy hai anh em muốn đại náo căn tin, Trình Hâm lên tiếng: "Thôi đủ rồi! Có để yên cho người ta ăn không thì bảo!"
Tào Kế Tiếp kêu oan: "Tào Kế