Hai tai Trần Hân đỏ ửng.
Cậu biết Trình Hâm cố ý ra tay giúp mình, nhưng sao hắn lại làm như vậy? Vì thương hại cậu sao? Trần Hân chưa từng nghĩ đến việc phải dựa dẫm vào ai trong học tập, lại là học sinh kém như Trình Hâm.
Cậu vừa thầm cám ơn hắn đã giúp đỡ, lại vừa tự trách bàn thân mình vô dụng, chỉ muốn chui đầu xuống đất.
Tiết học trôi qua sao mà nặng nề đến thế! Cậu còn không nhớ cô giáo giảng những gì.
Cuối tiết, cậu lí nhí nói với Trình Hâm một tiếng: "Cám ơn"
Trình Hâm đắc ý xoay bút: "Hôm nay xem như trót lọt, nhưng lần sau không qua mặt cô được nữa đâu!"
Trần Hân biết Trình Hâm nói đúng, trước sau gì cô Anh cũng gọi đến cậu mà thôi.
Lần đầu tiên trong đời, Trần Hân sợ đi học.
Phương Tuyển cầm xấp bài thi toán bước vào lớp phát ra.
Cả lớp xôn xao: Lớp có 60 học sinh mà đến hơn 30 người dưới chuẩn 90 điểm.
Trần Hân cũng là một trong số đó, chỉ được 82 điểm trên 150, thấp nhất từ trước đến giờ.
Trình Hâm vò bài thi nhét vào trong ngăn bàn.
Lúc Trần Hân ra khỏi phòng thi, thầy giám thị liền thu bài của cậu, hắn chỉ kịp chép có mấy câu, được 30 điểm.
Hắn liếc sang bài của Trần Hân, tất cả những câu làm qua đều đúng cả.
Nếu cậu không lăn ra ốm thì điểm 100 cũng trong tầm tay hắn.
Tiếc là trời không chiều lòng người! Lần sau phải chú ý mới được!
Phương Tuyển phát hết bài thi, lên bục giảng nói: "Điểm môn toán cao nhất khối là 148 điểm, lớp chúng ta cao nhất là 135, lần sau các em cố gắng nhé."
Có người hỏi: "Ai được 148 vậy thầy?"
Phương Tuyển cũng không giấu giếm: "Trương Lập Huy lớp A1."
"Ồ, lại là cậu ta." Cả lớp xem đây là chuyện dễ hiểu.
Trần Hân bỗng nhớ ra Trương Lập Huy là ai.
Kỳ thi cấp thành phố hồi lớp 9, cậu được thủ khoa, á khoa chính là Trương Lập Huy.
Lúc ấy cậu cũng không biết hắn.
Về sau nghe thầy giáo kể: Trương Lập Huy thua cậu đúng 1 điểm, phải đứng hạng nhì.
Giáo viên của cậu ta không phục, nằng nặc đòi phúc khảo, cuối cùng cũng lại ít hơn 1 điểm.
Thầy giáo Trần Hân thường khoái trá kể đi kể lại để gây cười.
Nhưng cậu chưa từng gặp Trương Lập Huy trước đây, vậy Trương Lập Huy làm sao biết cậu?
Phương Tuyển tiếp lời: "Thành tích kỳ này lớp ta không có ai vào được top 10 của khối.
Không biết tôi có còn sống đến ngày đó hay không?"
Cả lớp cười: "Ngày ấy sẽ không xa xôi đâu thầy ạ!"
Phương Tuyển nói: "Mỏi mắt em chờ mong! Thôi thôi! Tuy thành tích cũng rất quan trọng nhưng không phải là tất cả, các em cố gắng hết sức mình là được rồi.
Thầy mong muốn nhất là thấy các em nên người.".
Ngôn Tình Tổng Tài
Cả lớp bật cười.
Phương Tuyển rất được lòng thần dân trong lớp.
Anh không thúc ép học sinh đạt điểm cao bằng mọi giá.
Tuy nhiên, anh không tha thứ cho những hành vi xấu.
Nhưng Trần Hân vẫn thắc mắc: Nếu thầy ấy không quan tâm thành tích, sao lại phân cho cậu kèm cặp Trình Hâm làm gì?
Sau khi tập thể dục giữa giờ, Trần Hân đang định về lớp thì có người gọi: "Trần Hân!"
Trần Hân quay lại: "Thầy, Chu!" Đó là Chu Tung, anh vốn là giáo viên chủ nhiệm lớp Trần Hân ở trường trung học số 1, cũng chính là người thuyết phục cậu chuyển sang trường Nhật Thăng.
Chu Tung dạy môn Văn, về trường mới làm chủ nhiệm lớp 11A3 nên không tiếp tục dạy Trần Hân.
Chu Tung hỏi han: "Nghe nói em bị ốm, em thấy trong người ra sao?"
"Cám, cám ơn thầy, em, em khỏe rồi!" Trần Hân gật đầu.
Chu Tung hiền hòa nói: "Sao em không đến gặp thầy? Tuy bây giờ thầy không dạy em nhưng mình vẫn là thầy trò mà.
Sáng nay, thầy xem danh sách điểm, thấy em có hai môn bỏ trống, hỏi ra mới biết em đau.
Thế nào, đã khỏi hẳn chưa?"
"Dạ." Trần Hân gật đầu.
"Chuyển sang chỗ ở mới phải giữ gìn sức khỏe em ạ.
Thầy hơi lo em không thích nghi được.
Ở lớp mới thế nào, các bạn đối xử với em có tốt không?"
Trần Hân nghĩ đến Trình Hâm.
Lúc đầu có hơi đáng ghét, nhưng chí ít thì bây giờ hắn cũng không cười nhạo cậu nữa, vậy cũng tốt lắm rồi.
Vì thế cậu gật đầu: "Tốt ạ."
Chu Tung nghĩ ngợi, lại nói: "Lúc trước, thầy có nói với em rằng sang đây thi đạt điểm cao sẽ có học bổng, thế nhưng em cũng đừng căng thẳng quá.
Ở trường Trung học số 1 em còn đứng nhất thì sang Nhật Thăng em thừa sức, lo gì.
Cứ học bình thường, không nên tạo cho mình nhiều áp lực làm gì em nhé."
Trần Hân lại gật đầu: "Vâng ạ."
Khi Chu Tung nhận lời mời, trường Nhật Thăng biết tin thủ khoa thành phố đang học lớp của anh, thế là ra sức chiêu mộ, mong sẽ có một thủ khoa đại học để nâng cao vị thế của trường.
Lúc khuyên Trần Hân bỏ trường điểm, Chu Tung cũng đã suy nghĩ nhiều, vì anh biết Trần Hân sẽ khó thích nghi với môi trường mới.
Nhưng gia đình cậu rất khó khăn, mẹ Trần Hân phải xa nhà, làm một lúc hai công việc, lo cho hai con ăn học rất vất vả, ba năm nay chưa về ăn Tết được một lần.
Trần Hân sống thiếu thốn, tằn tiện từng đồng, bữa cơm chỉ có rau luộc chấm chao.
Nhìn cậu học trò đang tuổi ăn tuổi lớn xanh xao, khắc khổ, Chu Tung cảm thấy rất xót xa.
Hôm nay, biết tin Trần Hân bị ốm, Chu Tung lo lắng không yên.
Bây giờ gặp được cậu, nỗi lo mới vơi đi phần nào.
Chu Tung vỗ vai cậu: "Em đừng buồn vì kết quả kỳ thi lần này nhé.
Thầy xem thấy hai môn Văn, Anh em làm bài đạt điểm cao, chỉ có Toán là thấp, nghe nói em đau phải bỏ dở bài thi.
Người khác có bàn tán thế nào cũng mặc kệ.
Em cứ yên tâm học tập, rồi sẽ có ngày được mọi người nể phục.
Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân.
Chỉ cần kiên trì thì sẽ thực hiện được mục tiêu."
Trần Hân nhớ đến lời Phương Tuyển muốn cậu làm "vũ khí bí mật", liền nhoẻn miệng cười: "Vâng ạ.
Cám, cám ơn thầy."
Chu Tung nói: "Được rồi, về lớp đi em."
Trần Hân vừa quay đi, Phương Tuyển bước xuống thềm, đuổi theo Chu Tung, gọi: "Thầy Chu ơi, tâm sự với học trò tôi đấy à?"
Chu Tung quay lại, thấy Phương Tuyển, cũng không nể mặt anh ta là đồng nghiệp: "Thầy Phương này, sao thầy lại gán ghép học trò tôi với em họ thầy như thế? Đang yên đang lành, đừng làm hỏng thằng bé!"
"Sao thầy Chu lại nói thế? Trần Hân cũng là học sinh của tôi mà, sao tôi lại làm hại em ấy được?"
Chu Tung nghiêm túc nói: "Tôi đã nói với thầy rồi, Trần Hân là người hướng nội, lại rất nhạy cảm.
Gia đình khó khăn, bao nhiêu kỳ vọng dồn cả vào trò ấy.
Ngộ nhỡ trò ấy bị ảnh hưởng không tốt, lúc đó thầy có hối hận không?"
Phương Tuyển nói: "Thầy Chu này, tôi công nhận Trần Hân là một học sinh xuất sắc, nhưng anh không thấy em ấy có vấn đề sao? Hướng nội, nhạy cảm, lại suốt ngày thui thủi một mình, rụt rè nhút nhát, không mở lòng với ai.
Dù bây giờ em ấy học rất giỏi, thế nhưng sau này ra ngoài xã hội, đâu thể cậy vào điểm số nữa, anh thấy có đúng không?"
Chu Tung ngập