Không biết khi quay trở vào, Lục Minh đã nói gì.
Mà chỉ năm phút sau, thân phụ hai bên đã lần lượt đứng dậy.
Bữa cơm thân mật gặp mặt hai nhà cuối cùng cũng xong.
Lúc ra,Tiểu Quỳnh vẫn luôn bám vào cánh tay của Lục Minh.
"Tiểu Quỳnh, chuyện hôm nay, tớ không muốn thấy lần hai?"
"Ý cậu là sao?"
"Trước mặt Tiểu Ninh phải biết chừng mực!"
"Gì á?"
Là đang dằn mặt Tiểu Quỳnh cô sao? Biết chừng mực trước con nhỏ nhà quê ấy hả? Lục Minh, cậu đúng là quá xem thường tớ!
"Nhớ kĩ lời tớ nói!"
"Không nhớ! Không nhớ! Vạn lần, tỉ lần không nhớ!"
"Vậy lần sau đừng trách tớ không cho cậu mặt mũi!"
Tiểu Quỳnh đưa tay bịt tai.
Coi như không nghe lời cậu ta cảnh cáo.
"Lần sau tớ vẫn bám cậu như vậy á! Thử xem cậu làm gì tớ?"
"Nể mặt cô chú Hàn, lần này tớ không chấp! Nhưng tuyệt đối không có lần sau!"
"Lục Minh, cậu hung dữ với tớ làm gì? Tớ chỉ muốn bảo vệ người tớ thích!"
"Nhưng tớ không thích cậu!"
"Cái gì?"
Là Tiểu Quỳnh cô đang mơ đúng không? Người ta nói, con người ban ngày lo sợ điều gì thì ban đêm sẽ mơ y như thế!
Tiểu Quỳnh cô, từ khi gặp lại Lục Minh, người bạn tâm giao, cùng cô sinh một ngày, cùng ở một nơi, cùng học một chỗ tới những mười năm.
Trong chừng ấy thời gian, mắt cô chỉ nhìn về một hướng.
Nơi nào có Lục Minh là mắt cô ở đó.
Vậy mà hôm nay, chỉ vì con nhỏ có mẹ mà không có ba ấy, lại dám nói lời đoạn tuyệt với cô.
Thật uổng công Tiểu Quỳnh cô xa xôi ngàn dặm về đây thăm hắn.
Cô không phục.
Không quan tâm.
"Lục Minh, tớ không quan tâm cậu thích ai.
Nhưng tớ nhắc cậu: Năm sau đã đến hẹn.
Cậu phải đi du học cùng tớ!"
Nói xong câu đó, Tiểu Quỳnh quay lưng, lên xe cùng ba mẹ.
"Tạm biệt!"
"Đi đường bình an!"
Ba mẹ Lục Minh vẫy tay.
Đến khi bóng xe nhà Tiểu Quỳnh khuất sau cửa cổng, ba Lục Minh buông câu cảm động
"Tội nghiệp vợ chồng Hàn Hùng.
Xa xôi thế cũng về thăm chúng ta!"
"Mình nói phải.
Nhớ năm xưa, con trai chúng ta ở ngoài đó, là một tay vợ chồng chú ấy chăm nom!"
"Ơn này nên ghi nhớ! Mà mình cũng nên nói cho thằng bé biết.
Để nó có cách ứng xử cho phải đạo!"
"Em biết rồi minh!"
Mãi nói chuyện riêng.
Khi quay lại đã không thấy Lục Minh đâu cả.
"Minh!"
"..."
"Con đâu rồi anh!"
"Chắc nó đi tìm con bé!"
Ở khu chờ xe buýt trước cổng nhà hàng.
Ba cái đầu đang tụm vào nhau.
Cùng xem một game mới tải về rất hay.
"Tiểu Ninh, chúng ta về thôi!"
"Ăn xong rồi á?"
"Rồi!"
Nhanh thế! Cô và Lan Nhã, Hoàng Dũng vừa mới mở.
Cô còn chưa chơi được tí nào.
"Tớ về đây!"
Hoàng Dũng đứng lên.
Đến bên Tiểu Ninh nơi nhỏ.
"Ừ, mai đi học sớm tớ đưa máy cậu chơi! Sẵn cho cậu coi cái này hay lắm!"
Khi nói câu sau, Hoàng Dũng liếc mắt nhìn qua Lục Minh.
"Phải á, mai lên trường cho cậu xem.
Hấp dẫn tuyệt cú mèo luôn!"
Lan Nhã chống tay vênh mặt đệm thêm.
"Ừm.
Bye!"
"Bye!"
Trước khi ra về, Lục Minh có linh cảm hai đứa bạn kia đang có âm mưu gì đó.
Lòng cậu chợt lo lo.
Bèn đưa ra quyết định: Ngày mai phải theo sát Tiểu Ninh mới được!
Sáng hôm sau.
Sân trường vương đầy nắng mai.
Nắng tưới lên những đọt non vừa hé.
Nắng ưu ái rải vàng trên từng nhành hoa.
Đó đây, sương mai vẫn còn đọng lung linh trên thảm cỏ.
Dưới nắng mai chúng càng thêm lấp lánh.
Dưới tán cây bàng gần cổng đã có hai kẻ đứng đợi sẵn Tiểu Ninh.
Khi thấy xe Lục Minh dừng lại ở cổng.
Lan Nhã kéo Hoàng Dũng cùng chặn đường.
Ngang nhiên cướp người còn ngồi trên xe xuống.
"Đi thôi!"
Hai người, hai tay, lôi kéo con nhỏ chạy như bay về hướng sau trường.
"Ấy ấy, các cậu đưa Tiểu Ninh đi đâu thế?"
"Chuyện đàn bà con gái không phiền lớp trưởng Lục quản!"
Cái gì? Chuyện đàn bà con gái á? Vậy tên Hoàng Dũng kia là nam hay nữ đây?
Mặc kệ, Lục Minh cương quyết theo sát.
Cậu dắt xe chạy theo ba đứa kia.
Huýt!
Lục Minh bị cờ đỏ trực tuýt còi.
Cậu