Lục Minh và Tiểu Quỳnh quay lại bàn ăn.
Cô ta vẫn cầm tay Lục Minh.
Trước mặt mọi người, tự nhiên kéo cậu ta ngồi cùng vào dãy ghế phía chú Lục.Tám con mắt của bốn bậc phụ huynh đều đổ dồn về trên mặt Tiểu Quỳnh.
"Con khóc đò à?"
"Dạ."
Lời thừa nhận của Tiểu Quỳnh, làm dấy lên lòng tò mò của cô gái đang ăn ngon lành phía đối diên.
Cô khẽ liếc mắt.
Là khóc thật! Hai mắt còn đỏ thế kia mà!
Cô lia ánh mắt đến kẻ đầu sỏ.
Lục Minh từ khi ngồi vào bàn vẫn đặt ánh mắt ở chỗ Tiểu Ninh.
Khi bắt gặp ánh mắt chấn vấn của con nhỏ.
Cậu định nói: Không lên quan đến tớ!
Nhưng không, Tiểu Ninh không phải nhìn cậu mà hai con mắt to đen của nó đang kinh ngạc nhìn chằm chằm vào một bên ngực phải của cậu.
Gì đây? Học thói háo sắc à?
Lục Minh nhếch bên mép, nhìn theo.
Thôi xong!
Cái áo sơ mi bảnh bao cậu mới mua.
Hôm nay, mặc cho xứng đôi với nó.
Rõ ràng là rất sạch.
Nhưng giờ đây nước ướt tèm lem.
Mà có phải thế thôi đâu! Ở đó, còn in cả hình một cái miệng đỏ chót.
Là tác phẩm của Tiểu Quỳnh.
Lục Minh cuống cuồng đưa tay lên che lại.
Khi ngó qua Tiểu Ninh, cậu bắt gặp cái bĩu môi của nó.
Lục Minh: Không như bà nghĩ đâu nha!
Tiểu Ninh: Tui nghĩ gì?
Lục Minh: Là xxx đó?
Tiểu Ninh: Ai thèm quan tâm!
Lục Minh: Có thật không?
Tiểu Ninh: Thật!
Tuy mắt nó cho cậu lời khẳng định.
Nhưng Lục Minh biết, lòng nó không phải vậy.
Bởi, cậu thấy sắc mặt nó dần tái đi.
Nó dứt khoát quay mặt xuống đ ĩa pittêt.
Bỏ lại ánh mặt thanh minh, hối lỗi của cậu ở không trung.
Lục Minh không đành lòng, cậu định đứng lên, bước qua bên chỗ nó.
Nhưng con nhỏ ngồi cạnh đã nhanh tay níu lại.
Lục Minh âm thầm ném cho Tiểu Quỳnh ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng con nhỏ không quan tâm.
Ở đây, có ba mẹ nó, có cả cô chú Lục, nó sợ gì một ánh mắt của Lục Minh.
"Cậu cắt pittêt giúp tớ!"
Tiểu Quỳnh đẩy đ ĩa tới trước mặt Lục Minh.
Lục Minh không cam tâm, cầm dao cắt cho nó.
"Hai đứa nhỏ này! Qua bao năm vẫn vậy!"
"Anh nói đúng, mỗi lần ăn pittêt, đều là Lục Minh cắt nó mới chịu ăn!"
Bốn bậc phụ huynh sợ trời chưa sập, lo gió ít e không gây ra bão nên cười ha hả o bế nhau.
Không khí rất hài hòa.
Vui vẻ như cảnh gia đình đoàn viên.
Chỉ tại Tiểu Ninh cô thấy hơi khó chịu.
"Con xin phép đi vệ sinh ạ!"
"Ừ, con cứ tự nhiên!"
Tiểu Ninh cúi đầu.
Lúc quay qua bắt gặp ánh mắt của Lục Minh.
Cô thầm chửi: Đồ tham sắc quên bạn!
"Con cũng xin phép đi vệ sinh xíu ạ!"
Lục Minh vội đứng lên.
"Con cũng đi nữa ạ!"
Tiểu Quỳnh chụp tay Lục Minh.
"Hai đứa nhỏ này! Lại dính nhau như sam!"
Ba mẹ Tiểu Quỳnh lại cười to vui vẻ.
Họ thấy hài lòng khi hai đứa vẫn dành tình cảm cho nhau.
Như thế rất tốt.
Bởi dù sao, hai gia đình cũng có giao ước.
Nhìn cảnh này, Tiểu Ninh chỉ muốn rời khỏi bàn ăn thật nhanh.
Cô không đi vệ sinh như đã định, mà theo cầu thang bộ đi xuống.
Khi Lục Minh thoát khỏi gọng kìm của Tiểu Quỳnh.
Cậu đi vào khu vệ sinh.
Đứng đợi Tiểu Ninh ở phía ngoài.
Năm phút...Mười phút...
Con nhóc bị táo bón sao? Làm gì ôm nhà vệ sinh lâu thế?
Lòng cậu có chút lo, chút nóng lòng nên dứt khoát nhìn trộm vào khu nhà vệ sinh nữ.
Tất cả các cửa đều trống không!
Con nhóc không có trong đó!
Lục Minh càng lo lắng: Không lẽ nó buồn quá nên về rồi!
"Cậu đứng ở đây làm gì?"
Tiểu Quỳnh tự hồi nào đứng ngay trước mặt cậu.
"..."
"Có phải cậu muốn tìm Tiểu Ninh?"
Thấy bộ dạng bức bối thế kia, Tiểu Quỳnh cô đoán 100% là như ý.
"..."
"Tớ thấy con nhóc đó đang chơi vui với...!một soái ca ngoài kia!"
"Ở đâu?"
Hứ, không phải trước đó đã khiếm thính rồi sao? Giờ thông tai nghe được hay thế?
"Nói mau!"
Thấy Tiểu Quỳnh cố ý kéo dài thời gian, lề mà lề mề, Lục Minh càng sốt ruột.
"Cậu nôn nóng cái gì? Con nhóc đó đang vui với một bạn trai, cậu mà ra đó, có phải là quá bất lịch sự không?"
"Tớ hỏi cậu lần nữa, thấy Tiểu Ninh ở đâu?"
Lục Minh hết kiên nhẫn, cậu thô lỗ nắm cổ áo Tiểu Quỳnh.
Tiểu Quỳnh thấy vậy lại càng không muốn nói.
Cô cảm thấy tủi thân.
Vốn là tiểu thư nhà giàu.
Từ nhỏ quen cưng chìu,