Thứ Bảy, cuối tuần.
Sau giờ tan trường, Lan Nhã và Hoàng Dũng chạy chiếc đạp điện tới cạnhTiểu Ninh.
Nó đang đứng chờ Lục Minh.
"Ê, chiều tụ trà sữa không?"
"Ở đâu?"
"Coffee and Chill."
"Đợi Lục Minh ra rồi quyết định!"
Nghe câu trả lời của Tiểu Ninh, Lan Nhã không mấy hài lòng.
Nó phát cáu.
"Tiểu Ninh, cậu chính kiến chút được không? Hắn đâu phải ba cậu!"
Xin phép gì chứ?
"Nhưng tớ không có xe?"
"Yên tâm, tớ đón cậu!"
Hạo Kỳ dựng xe chen vào.
Bước đến trước mặt Tiểu Ninh.
Hoàng Dũng thấy lạ, bèn đập vai cậu ta một cái.
"Cậu biết nhà không?"
"Biết!"
Cái gì? Cậu ta mới chuyển về mà biết nhà Tiểu Ninh luôn rồi á?
"Hè..hè...Tớ vô tình biết thôi!"
Thật ra, không phải vô tình mà là cố ý.
Số là hôm qua, cậu thầm đi theoTiểu Ninh và Lục Minh.
Khi biết được nhà củaTiểu Ninh, cậu mới quay về.
Là Hạo Kỳ cậu có chút lòng riêng: Cậu muốn biết nhà cô gái cậu thích, để tiện lúc muốn đến chơi.
Thế là chiều tàn, cậu chợt hứng lên, chạy chiếc Pega đến định rủ Tiểu Ninh đi uống trà sữa.
Ai dè, đến nhà Tiểu Ninh vừa lúc thấy tay họ Lục xách cái ly gì đó cho con nhỏ.
Cậu đứng bên kia đường đợi.
Có ngờ đâu, hắn ta vào rồi ở luôn trong đó.
Cậu bèn quay xe chờ cơ hội khác.
Và cơ hội đó là hôm nay.
Cho nên lúc này, Hạo Kỳ tha thiết nhìn Tiểu Ninh quyết tâm chinh phục.
"Đồng ý đi mà!"
"Đồng ý cái gì?"
Lục Minh đã dắt xe đến nơi.
Cậu đưa mắt thầm cảnh cáo Hạo Kỳ: Người của tôi, cấm đụng!
Hứ, Hạo Kỳ cậu sợ chắc! Hoa đẹp vạn người mê, ai nhanh tay hái được hái.
Hoa nhà cậu ta trồng chắc! Mà có trồng Hạo Kỳ cậu nếu thích cũng có thể trộm.
"Tiểu Ninh, cậu đồng ý nhé!"
"Tớ, tớ..."
Con nhỏ quay qua nhìn Lục Minh.
Tiểu Ninh: Chiều đi nha!
Lục Minh: Đi đâu?
Tiểu Ninh: Uống trà sữa!
Lục Minh: OK!
Nó thấy Lục Minh khẽ gật đầu.
Nó mừng quá trả lời cho bọn Lan Nhã.
"Được, chiều gặp!"
"4 giờ nha!"
"OK."
Hạo Kỳ nhìn Tiểu Ninh nói.
"Chiều tớ đón cậu nha!"
"Khỏi, đợi ở quán đi! Tôi và Tiểu Ninh sẽ đến!"
Hạo Kỳ thất vọng toàn tập.
Sau đó, cả bọn giải tán khi thống nhất được cuộc hẹn.
Ra đến bên ngoài trời đã nắng chang chang.
Nhìn Lục Minh đạp chiếc xe cà tàng chở mình.
Đã vậy, trước ngực cậu ta còn đeo balo nữa.
Tiểu Ninh đằng sau ái ngại.
"Lục Minh, hay là đưa balo tớ mang cho!"
"Sao tự nhiên lại thích mang?"
"Trời nắng quá! Tớ sợ cậu mệt!"
"Không sao đâu! Cậu yên tâm!"
Ba cái đồ này thì nhầm nhò gì với cậu.
Có khổ hơn nữa cậu cũng cam lòng.
Vì Tiểu Ninh, cậu có thể làm tất cả.
Đó không phải là trách nhiệm.
Mà là tình cảm và lời hứa cậu dành cho cô kể từ năm năm trước....
Năm năm trước.
Trong kì nghỉ Tết năm Lục Minh học lớp 6.
Xe đón cậu từ sân bay đã dừng trước cổng nhà.
Lục Minh xuống xe, ngước nhìn ngôi nhà hai tầng trước mặt.
Nó thật xa lạ với cậu.
Nếu không cầm địa chỉ trên tay, cậu còn không dám tin đây là nhà của mình.
Đã ba năm cậu không ở bên ba mẹ.
Mười hai năm cậu mới về cái gọi là quê cha đất tổ.
Tất cả đều mới toanh đối với cậu.
Không gợi nhớ, không ước mơ, không hoài cổ.
Cậu chỉ về vì đơn giản ba mẹ cậu đang ở đây.
"Con trai, mừng đón con trở về nhà!"
Ba mẹ Lục Minh tung chùm hoa vào lòng cậu.
"Ba mẹ làm thế có quá không?"
Trở về gì chứ! Hồi nhỏ giờ cậu có ở đây đâu mà gọi là trở về.
Nó không thực tế gì cả.
"Con trai, có phải con không có nhớ ba mẹ?"
Chứ có con ai mà gặp ba mẹ không mừng.
Đã vậy, nó còn không cho ba mẹ ôm nó.
"Nhớ gì chứ?"
Không phải ngày nào cũng gọi video sao! Chỉ cần đúng 6 giờ chiều là điện thoại chú Dũng lại vang lên.
Rồi cha con, mẹ con tranh nói nhau inh ỏi.
Nhiều khi, cậu còn vừa ăn vừa nói chuyện.
Bởi, không chỉ cậu phải học bài mà ba mẹ cậu