Mùa đông ở Oxford rất lạnh.
Ngoài trời tuyết rơi đều khiến cả đất trời như khoát lên mình chiếc khăn choàng trắng.
Những bông tuyết mềm rơi rơi rải kín không gian.
Trong cái giá lạnh ấy, có một bếp lửa bập bùng vừa được nhen thêm củi.
Trong các quán rượu ở ngoại ô thành phố, không khí nơi đây vô cùng ấm áp.
Bên trong quán, lò sưởi mở, ánh lửa bập bùng xua tan cái giá lạnh ngoài trời đang có tuyết rơi.
Cuối tuần nên quán khá đông.
Khách có thể là sinh viên, giảng viên, giáo sư và những người tri thức làm các ngành nghề khác.
Họ có thể là những người dân trong khu vực muốn thưởng thức chút hơi ấm giữa cái lạnh của mùa đông.
Ở một góc khá xa lò sưởi, có ba vị khách đang thu hút ánh nhìn của các nữ sinh.
Nói chính xác hơn là chỉ có hai vị khách nam thôi.
Trong giữa rừng người, hai anh chàng gốc Á, thành công nổi bật trong mắt nữ sinh có mặt ở quán.
Các cô gái đang đấu tranh tư tưởng trong lòng, xem có nên tới mời hai anh chàng vừa đến trường Harvart kia một ly rượu làm quen không?
Lucky ngồi đối diện với anh chàng trợ giảng của mình và bạn gái của anh ta.
Nhưng dù anh có nhìn thêm kiểu gì cũng không thể nhìn ra: đây là cặp đôi yêu nhau quấn quýt từ nhỏ như lời đồn trong đám sinh viên ở trường Harvart.
Lucky để ý, thấy ánh mắt của tay trợ giảng của anh không đặt vào cô gái bên cạnh.
Mà đang hướng về một nơi xa xăm vô định.
Một ánh mắt không có hồn.
Lucky nghe cô gái bên cạnh cứ hỏi mãi một câu mà vẫn chưa nhận được câu trả lời của người kia.
Anh bực mình đưa tay gõ gõ ngón trỏ xuống mặt bàn ngay trước mặt anh ta.
“Lục Minh! Cậu uống gì?”
“…”
“Lục Minh!”
Lần thứ năm, Lucky thực sự tức giận nên dùng lực nhiều khiến tiếng gọi kia lọt vào tai tất cả các quan khách đang có mặt ở quán.
Và cũng vừa hay lọt vào tai một cô gái nhỏ đang bê khay rượu từ phía dưới đi lên.
Lục Minh à?
Phải nói đã lâu lắm rồi.
Tính ra cũng phải hơn hai nghìn năm trăm năm mươi lăm ngày, cô mới lại nghe có người gọi ra cái tên thân thương đó.
Cái tên mà ngoại trừ cô hay gọi thầm từng đêm ra.
Thì những ai từng biết đến sự gắn bó giữa cô với người mang cái tên kia, không một lần nhắc đến.
Cái tên như trở thành một vùng cấm.
Đã phong kín kĩ rồi nên cũng dần chìm vào quên lãng của thời gian.
Chỉ riêng cô thôi, mỗi lần thử khơi lại, ở đầu lưỡi chưa phát ra đã thấy nơi trái tim đau âm ỉ.
Cơn đau nhanh chóng lan cả ra toàn thân.
Tứ chi liền bất động, mất cảm giác.
Khay rượu trong tay có nguy cơ rơi xuống đất.
“Cậu sao thế?”
“Chắc do tớ chưa ăn cơm!”
“Mau vào nghỉ đi! Để tớ làm nốt cho!”
Trước khi đi vào trong, cô gái cố tình trì hoãn, ngoái cổ nhìn xem một lượt khắp quán.
Cô chẳng thấy ai mang dáng dấp của người có tên là Lục Minh!
Có lẽ là cô ảo tưởng! Nhớ quá nhiều nên sinh ra ảo giác là điều hiển nhiên! Cô thầm nở nụ cười chua chát, quay lưng lặng lẽ mang nỗi cô đơn bước vào trong.
Bên chiếc bàn khuất khá xa lò sưởi, cuộc chuyện trò vẫn tiếp diễn ra như lúc mới đầu.
Chỉ có Lucky và cô gái kia nói.
Người còn lại ngồi im như tượng gỗ.
Ly rượu nhỏ đặt ngay trước mặt, anh ta cũng chưa từng chạm vào.
Nếu phải dùng một người bằng xương, bằng thịt để làm mẫu tô màu cơ thể cho sinh động.
Lucky nghĩ anh ta rất thích hợp.
Cái kiểu trời có sập xuống cũng tránh chỗ anh ta ra kia làm Lucky bực mình.
Anh thầm trách mình: Không hiểu sao lại đưa anh ta theo sang Anh!
Và Lucky cũng thầm hỏi: Phải chăng anh ta chỉ có ngôn ngữ khi giảng bài cho sinh viên? Bởi, anh chưa từng nghe anh ta nói với ai quá hai câu.
Một câu đã là giới hạn lịch sự tôn trọng của anh ta lắm rồi.
Đêm dần về khuya, ngoài kia tuyết rơi nhiều hơn, mà bên trong quán không khí về đêm chỉ mới bắt đầu.
Có tiếng một vị khách ở bàn phía trước chợt đưa ra đề nghị.
“Bé Lavender hát bài đi!”
Họ toàn là khách quen của quán.
Đã quá quen thuộc với các tiết mục cây nhà lá vườn ở đây.
Nên rất nhanh, bên trong đã có tiếng đáp lời nho nhỏ.
“Vâng!”
Trong không gian ấm áp mùa đông, có tiếng đàn tranh nho nhỏ vang