Lúc này ở một nơi xa xôi trong cấm cung, Diệp Dao thiên phú dị bẩm, chưa bao giờ từ bỏ chân tay luống cuống vì cửu hoàng tử đang khóc lóc thảm thiết trước mặt mình.Nàng không thể hiểu nổi, sao nước mắt của tiểu hài tử này nói rơi là rơi thể nhỉ? Còn khóc đến nước mắt đầm đìa thế kia!Nàng hớt hải dùng ống tay áo lau nước mắt cho Diệp Ninh, vội vàng giải thích: “Đừng khóc, ta không trốn ngươi ăn đồ ngon mà.
Đồ trong nồi ta để phần cho ngươi mới là ngon nhất đó.”“Thật à? Cái gì thế?”Tiếng khóc đột nhiên im bặt, Diệp Dao thấy thế thì chán chả buồn nói, mà Diệp Ninh lại giống như không có việc gì, hai mắt tỏa sáng lấp lánh, thúc giục nàng.“Món gì ngon thế? Ta biết ngay bạn tốt của ta sẽ không quên ta đâu mà!”Diệp Dao: “……”Nàng cảm thấy có chút chột dạ đồng thời lại chẳng biết nói g cho phải, cái tên nhóc này thật là! Trở mặt nhanh như trở bàn tay, hừ.……Khụ, cũng may là trong nồi còn thừa non nửa chén súp cua.“Đương nhiên, sao mà ta quên phần của ngươi được.” Diệp Dao chột dạ cười cười.
Nàng kéo cửu hoàng tử vào phòng bếp, múc hết chỗ súp còn lại cho hắn ăn.“Ngươi xem, ta phải vất vả cả một buổi sáng mới nấu được nồi súp này đó.
Thịt cá mềm ngọt ăn còn ngon hơn cua nữa đấy! Có cá băm nhuyễn, còn cả cá thái sợi, ta làm kỹ lắm không có chút xương cá nào đâu.
Đây, đều của ngươi hết!”Mùi thơm quyến rũ phả vào mặt, Diệp Ninh ôm chén canh lớn uống một ngụm.
Nước súp sánh mịn, thịt cá non mềm, măng sợi giòn sần sật.
Súp cua thơm ngon lại không kém phần thanh đạm lan tỏa khắp khoang miệng làm người ta muốn dừng mà không được.“Ngon quá, uống thật ngon.
Diệp Dao ngươi là tốt nhất.”Đột nhiên, hắn nhớ tới đồ vật mình làm rớt.
Thằng bé vội vàng hai ba ngụm đã uống xong chén canh, hưng phấn lôi kéo Diệp Dao chạy ra bên ngoài: “Ta cũng mang cho ngươi một thứ.”Đây là lễ vật hắn tặng cho người bạn thân đầu tiên của mình!Diệp Ninh đau lòng nhặt túi gấm trên mặt đất lên, nâng niu phủi phủi bụi, sau đó dùng ánh mắt mong đợi