Mặc dù mấy cây hành trước mắt chỉ cao bằng một bàn tay nhỏ của Diệp Dao, nhưng mà…… Lúc này mới chỉ qua một ngày một đêm thôi đó, đây có phải là lớn quá nhanh rồi không?Diệp Dao hoang mang chớp chớp mắt, chẳng lẽ nàng còn có thiên phú trồng trọt?Nhớ đến nồi canh cá sắp chín, Diệp Dao không có thời gian suy nghĩ nhiều, nhanh chóng hái một nắm hành rồi chạy về.Tắt bếp, rắc hành lá lên trên, canh cá om dưa đã hoàn thành.Mùi chua nồng hòa quyện với mùi của hành hoa, điên cuồng k1ch thích con sâu tham ăn trong lòng mỗi người.
Đúng lúc này hai cái bụng đồng loạt réo ùng ục.Diệp Ninh nuốt nước miếng, thòm thèm nói: “Diệp Dao, ta đói quá! Thơm thật, còn thơm hơn cả canh bồ câu nữa.”Đặc biệt là hành lá màu xanh kia, rắc lên nồi canh lại càng làm dậy lên mùi thơm của canh cá, khiến cậu bé không thể ngăn nổi cơn thèm ăn.Diệp Dao cũng thèm cực kỳ.
Nồi canh cá màu sắc hài hòa, vừa chua vừa thơm, sắc hương vị đều đủ cả.Nàng nhìn sắc trời bên ngoài, bận bịu một hồi thế mà đã sắp đến trưa rồi.Xửng cơm trên bệ bếp bên cạnh cũng đã chín.
Nhấc nắp xửng lên, từng hạt cơm trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.Diệp Dao lấy hai bộ chén đũa, xới cho mỗi người nửa chén cơm, cô bé nói với Diệp Ninh đang dùng ánh mắt trông mong nhìn mình: “Ngươi bưng cơm mang sang bên đó đi, ta sẽ tới ngay.”“Được!”Diệp Ninh dẫn theo Bạch Hổ tung tăng đi ra ngoài sân chờ.
Diệp Dao nhìn nồi cá om dưa một lúc, rồi lấy muỗng múc canh cá vào trong nồi gốm, sau đó nhấc nắp nồi bên cạnh lên đậy lại.Nàng lặng lẽ chừa một phần cá om dưa lại trong nồi sắt, lỡ đâu trưa hôm nay Thất Cửu lại tới lấy đồ ăn nữa thì sao?“Cá hầm cải chua tới đây!”Nồi gốm đặt trên bàn đá, bốc hơi nghi ngút.“Thơm quá đi mất!” Diệp Ninh gấp không chờ nổi gắp một đũa, miếng cá phi lê cong cong thấm đẫm nước canh đậm đà, thịt cá trắng ngần đan xen sắc vàng óng ánh.
Lúc chiếc đũa gắp lát cá mỏng lên còn khẽ run run làm rớt mấy giọt nước canh.Nhưng cậu bé vẫn hơi sợ hãi, tiểu hoàng tử hỏi lại lần nữa: “Thật sự không có xương cá chứ? Ta hơi sợ.”Diệp Dao: “Đừng sợ, ngươi ăn thử một miếng xem?”Chung quy Diệp Ninh vẫn không thể cưỡng lại cám dỗ, cậu bé thử thăm dò cắn một miếng nhỏ.
Nước canh tràn vào trong khoang miệng, vị chua của dưa muối thấm đẫm từng thớ thịt cá tươi mềm, vừa cắn vào miệng đã như hòa với nước canh đậm đặc, trôi tuột xuống cổ họng.
Hắn dè dặt, cẩn thật nhai nuốt mới phát hiện thật sự không có xương, ôi, cái tư vị này……Diệp Ninh gắp nốt miếng cá vào trong miệng, chưa kịp nhai xong đã nói: “Ngon thật đấy! cá này ăn quá là ngon, không có tí xương nào cả!”Diệp Dao mỉm cười, chút chuyện nhỏ này làm gì có ai thuần thục hơn thực tu.Thấy Diệp Ninh ăn ngon như thế, nàng cũng gắp một miếng cá nếm thử.
Thịt cá trắm cỏ béo ngậy kết hợp hoàn