Gió đêm thoảng qua, lay động đến những ngọn cây bên đường, cũng khiến những ngọn tóc của cậu thiếu niên bay bay, thiếu niên mặt mũi vui tươi, cùng đám bạn vừa nói vừa cười đi trên đường phố dưới ánh hoàng hôn.
Cách đó không xa có một đám người vây quanh, bàn tán xôn xao, không nghe rõ đang có chuyện gì.
Người luôn không thích hóng chuyện như Kha Ngải, hôm nay ma xui quỷ khiến thế nào lại không cưỡng lại được sự tò mò, cũng không quan tâm ý kiến của Hà Tân lôi kéo cánh tay hắn chen vào.
"Ngại quá, nhường một chút" Kha Ngải còn kẹt ở trong đám người liền nghe được một nam một nữ tranh chấp.
Nam nhân đang to tiếng với nữ nhân, mặt nổi gân xanh, bàn tay nắm chặt như chuẩn bị động thủ.
Hà Tân thấy tình hình có vẻ không ổn, liền lao ra khỏi đám người, không chút suy nghĩ mà cho nam nhân kia một đấm.
Xung quanh bỗng tĩnh lặng.
Tất cả đều đứng hình, chính Hà Tân cũng ngẩn người ra.
Ở trước nhiều người như vậy bị người lạ đấm, thật mất mặt, nam nhân mặt mũi vặn vẹo, liền hung hang đá Hà Tân: "Vợ chồng tao cãi nhau liên quan đéo gì đến mày hả thằng chó kia."
"Kha Ngải chạy mau!"
Nghe thấy Hà Tân hô to, Kha Ngải nhanh chóng quay đầu chạy.
Có lẽ không hiểu ý nhau, hai người mỗi người chạy một hướng.
Nam nhân kia đương nhiên không chịu buông tha, nâng tay ra lệnh cho 2 vệ sĩ phía sau đuổi theo Kha Ngải.
Kha Ngải bị rượt đuổi khá lâu, mắt thấy 2 vệ sĩ kia sắp đuổi kịp, nếu nói không hoảng sợ thì là nói dối
Cậu vừa liều mạng mà chạy vừa khấn ông trời phù hộ.
Chẳng qua lần này ông trời phù hộ cậu cũng có chút miễn cưỡng, thiếu chút nữa là cậu bị xe tông chết!
Kha Ngải chật vật ngồi dưới đất, là bị chiếc Maybach trước mắt dọa sợ.
Hai vệ sĩ kia đuổi tới, nhưng có lẽ do nhìn thấy chiếc xe này, nghĩ rằng người trong xe không phải tầm thường nên cũng không có lại đây mà đứng ở cách đó không xa quan sát.
Cửa xe mở ra, người bước xuống là một bác trung niên tóc trắng xóa.
Ông vừa nâng cậu dậy, vừa lo lắng hỏi: "Bạn nhỏ này, cậu không sao chứ?"
"Không,không ạ, cháu không sao ạ." Kha Ngải âm thanh có chút run rẩy, chính cậu cũng cảm nhận được lúc này bản thân có bao nhiêu kinh hoảng sợ hãi.
Nhưng cậu vẫn lễ phép nói: "Thật sự không có việc gì đâu ạ, bác không cần lo lắng ạ."
Thấy Kha Ngải nói xong, chuẩn bị rời đi, phía sau 2 vệ sĩ Alpha kia liền đi tới.
"Lên xe!"
Người vẫn luôn ngồi ở ghế sau chiếc Maybach đột nhiên lên tiếng.
Kha Ngải liền chú ý tới anh, người này như có như không mà đánh giá mình.
Nhưng so với 2 tên Alpha đang truy đuổi cậu, Kha Ngải vẫn ngoan ngoãn lên xe.
Cửa xe đóng lại, anh lạnh lùng nói: "Cắt đuôi bọn họ"
Kha Ngải đây là lần đầu tiên lên xe người lạ!
Lại còn là một Alpha trẻ tuổi, nếu anh trai mà biết cậu-một Omega dám lên xe của một Alpha, nói không chừng sẽ dạy dỗ cậu nửa ngày.
Âm thanh "Lên xe" vừa nãy của anh thật sự lạnh thấu xương, cho người ta cái cảm giác lạnh đến mức không len nổi 1 tia ấm áp nào, cũng khiến cho Kha Ngải cảm thấy người này có chút đáng sợ.
Cậu trộm nhìn sườn mặt của anh, tuy rằng lạnh lùng nhưng lại có diện mạo rất đẹp.
Hơn nữa, trên người lại mang tây trang xa xỉ, như vậy đi ra ngoài sẽ hấp dẫn mọi ánh nhìn đi.
Cũng không biết tin tức tố của anh là mùi gì, tin tức tố của cậu là mùi sữa, tuy rằng ngày thường đều dán miếng ngăn mùi, trên cơ bản cũng không có ngửi thấy, nhưng cậu vẫn không thích mùi hương của chính mình, quá trẻ con.
Có lẽ ánh mắt của Kha Ngải quá lộ liễu, anh không thể coi như không biết, quay đầu nhìn Kha Ngải, lạnh lùng nói "Trên mặt tôi có gì sao?"
"A? A không, không có, là do anh đẹp trai quá!" Kha Ngải bị chính chủ phát hiện nhất thời hoảng hốt, cũng không ý thức được mình đang nói gì.
"Vậy em thích sao?" Anh thuận miệng hỏi.
Kha Ngải không chút do dự nói ra: "Thích!"
Kha Ngải mới vừa nói xong, xe liền phanh gấp một cái, làm cậu suýt đâm đầu vào ghế phía trước, cũng nhờ cái phanh gấp này cậu mới tỉnh táo lại, đột nhiên ý thức được mình vừa mơ màng nói ra những lời mất mặt.
Khuôn mặt lập tức ửng đỏ, còn thẹn thùng mà lấy tay che mặt kín mít.
"Chú Vương, lái xe phải cẩn thận, loại tình huống này không thể có lần sau!" Ngữ khí có chút lạnh.
"Vâng, cậu chủ, sẽ không có lần sau!"
Tài xế Vương mặt ngoài xin lỗi nhận sai, nội tâm lại không ngừng oán giận: Còn không phải bởi vì thiếu gia ngài, trước kia chưa bao giờ đối Omega cảm thấy hứng thú, hôm nay thế nhưng phá lệ lại đùa giỡn tiểu Omega!
Đúng lúc Kha Ngải cho rằng chuyện lúc nãy qua đi rồi thì người ngồi bên cạnh đột nhiên lại nói: "Thỏ con tai đỏ".
Thỏ con!
Thỏ con a a a!
Nội tâm Kha Ngải lại lần nữa gợn sóng, không, là sóng lớn!
Càng thẹn thùng! Tai càng đỏ!
"Bạn nhỏ này, đánh nhau sao?"
"A?" Đột nhiên bị người bên cạnh hỏi đến vấn đề này, Kha Ngải liền nhanh chóng đáp, "Không có, tôi chưa bao giờ đánh nhau!"
Nói xong, thấy anh nghiêng đầu nhìn về phía mình, Kha Ngải cho rằng anh ta không tin, cái miệng nhỏ phồng lên: "Là sự thật! Tôi là thanh niên gương mẫu!"
Người bên cạnh nhìn Kha Ngải thanh minh cho bản thân, cảm thấy cậu đáng yêu không chịu được, muốn nhéo má cậu một cái, nhưng lại lo cậu bị dọa sợ, kiềm chế không động thủ.
Từ cái nhìn đầu tiên, anh đã biết, anh thích bé Omega này.
Lúc bị chiếc xe của anh dọa sợ, hay ở trên xe thẹn thùng nói những lời vô thức,hay vừa mới mạnh dạn thanh minh mình là bé ngoan, từng chút từng chút gãi ngứa nội tâm anh.
Đặc biệt là đôi mắt, anh rất thích đôi mắt của cậu, sáng long lanh nhìn về phía anh, không biết có phải do ánh sáng phản chiếu không mà anh cảm thấy trong đôi mắt đó như có ngôi sao nhỏ.
Thấy Kha Ngải không muốn kể nguyên nhân mình bị truy đuổi, anh cũng không truy cứu thêm.
"Được rồi, em là bé ngoan," anh mỉm cười dịu dàng "Nhà em ở nơi đâu? Tôi đưa em về nhà?"
"Cậu chủ, nửa tiếng nữa hội nghị bắt đầu".Lái xe Vương nhắc nhở.
Người này có vẻ mất hứng: "Tôi biết"
Kha Ngải cảm nhận được bầu không khí có phần căng thẳng, liền tự giác mà ngại ngùng nói với