Anh có chút lo lắng, sợ ba Kha đột nhiên đổi ý, đồng ý lời thỉnh cầu của mình.
Kiều Lâm Triệt trước này chưa từng sợ thứ gì, lần đầu tiên thấy bất an.
Thật sự không dễ chịu!
Ba Kha không biết gì về chuyện giữa con trai nhỏ và Kiều Lâm Triệt, thấy anh thành khẩn nhận lỗi, xua tay cho qua chuyện.
Kha Ngải thấy Kiều Lâm Triệt không huỷ bỏ hôn ước nữa, thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn cảm thấy có chút vui vẻ.
Cậu trộm liếc nhìn Kiều Lâm Triệt, bất giác tai lại ửng đỏ.
Kiều Lâm Triệt cảm nhận được ánh mắt của cậu, quay qua nhìn cậu cười một cái.
Đối với người mình thích, luôn muốn nhìn nhiều hơn một chút, nhưng lại sợ bị người ta phát hiện, giống như chú nai nhỏ nhẹ nhàng di chuyển, chỉ cần một tiếng động lạ, là chạy loạn trong rừng.
"Lâm Triệt à, cháu đã gặp Kha Ngải rồi, hôn sự cũng đã định, hôm nay ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi" Ba Kha lại có chút cao hưng mà nhâm nhi tách trà.
"Dạ, cảm ơn chú Kha".
Kiều Lâm Triệt hơi khẩn trương mà trả lời ba Kha.
"Ba ơi, vẫn chưa đến giờ cơm, hay là con dẫn anh Lâm Triệt thăm quan vườn nhà mình được không ạ?"
Kha Ngải cẩn thận nhìn ba mình rồi lại nhìn anh.
Đây là cơ hội được ở riêng với Kiều Lâm Triệt, cậu không thể ngốc nghếch bỏ lỡ cơ hội này được!
"Được, bao giờ ăn cơm ba sẽ gọi hai đứa".
Ba Kha vừa nói xong, Kha Ngải đã dẫn Kiều Lâm Triệt ra ngoài.
Trong vườn trồng rất nhiều hoa nhài, đang mùa hoa nở, khắp nơi đều là sắc trắng cùng mùi hương nhài thoảng qua.
Kiều Lâm Triệt cũng không thấy có gì bất thường.
"Hoa nhài rất đẹp đúng không?" Kha Ngải nhìn những bông hoa trước mắt, âm thanh nhẹ nhẹ không biết là đang hỏi Kiều Lâm Triệt, hay đang hỏi chính mình.
"Đúng, rất đẹp" Kiều Lâm Triệt nói.
"Những cây hoa này là ngày trước ba em trồng cho mẹ em, giờ mẹ em không còn nữa, nhưng chúng vẫn được chăm sóc tốt".
Mẹ của Kha Ngải mất năm cậu 3 tuổi, khi đó cậu vẫn chưa hiểu chuyện, luôn khóc lóc tìm mẹ, sau này lớn lên rồi, cũng ít nhắc đến mẹ.
Ba Kha ở công ty bận rộn xử lý công việc, không có thời gian chăm sóc cậu,anh trai Kha Mặc tan học là về thẳng nhà để chơi với cậu.
Có lẽ do nghĩ lại những chuyện khi trước, Kha Ngải có chút xúc động, không nhịn được mà đỏ hốc mắt, thấy Kiều Lâm Triệt vẫn luôn nhìn mình, có chút xấu hổ.
Cậu hoảng hốt mà quay đầu đi, không muốn để lộ dáng vẻ mít ướt này của mình.
Đột nhiên, Kiều Lâm Triệt đi đến ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về, cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng như vậy ôm cậu, ánh mắt có chút dịu dàng.
Đối với cái ôm bất ngờ này, Kha Ngải không đẩy ra, còn dè dặt ôm lại anh, ở trong ngực anh mà sụt sịt.
"Em đừng khóc" Kiều Lâm Triệt không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhẹ giọng dỗ người "Nước mắt lem nhem giống mèo con rồi".
Có lẽ do dáng vẻ này của cậu khiến anh có chút đau lòng, anh vô thức hôn xuống.
Kha Ngải phản ứng chậm mấy vài giây, tránh ra một chút, lần này không chỉ có đôi mắt đỏ, mà toàn bộ khuôn mặt cùng với đôi tai cậu đều đỏ lựng.
Kiều Lâm Triệt thấy Kha Ngải như vậy, không nhịn được bật cười.
Kha Ngải thấy vậy, thẹn quá hoá giận, trừng mắt liếc Kiều Lâm Triệt, nhưng mà bộ dạng của cậu lại giống như đang giận dỗi muốn có người dỗ vậy.
Đương nhiên, anh