48.
Vậy hai người là Đường Tăng với nhện tinh rồi?
Gì?
Tần Lĩnh không hiểu.
Từ đầu đến cuối Đông Bối Bối chỉ nhìn Tần Lĩnh chăm chú, rồi tiến tới ôm anh.
Tần Lĩnh khoác tay sau lưng Đông Bối Bối, dịu giọng hỏi: "Hôm nay sao vậy?"
Tần Lĩnh giơ một tay lên nhìn đồng hồ, một tay vỗ về Đông Bối Bối, dỗ: "Ăn cơm nào."
"Trong nhà có gì ăn không? Không có chúng ta ra ngoài ăn."
Đông Bối Bối ôm dính lấy Tần Lĩnh, đặt cằm lên vai anh, "Không đói, không ăn."
Tần Lĩnh hầu như chưa từng thấy bạn đời của mình dính người thế này, anh vừa hưởng thụ vừa không khỏi cười hỏi lại: "Hôm nay sao thế?"
Rồi cưng chiều gọi biệt danh của Đông Bối Bối: "Bé lười?"
Đông Bối Bối nằm lên vai Tần Lĩnh: "Bé lười hỏi sếp Tần chút chuyện."
Tần Lĩnh ôm người trong lòng: "Ừm, em hỏi đi."
Lúc này Đông Bối Bối mới thẳng người dậy, nhìn Tần Lĩnh, suy nghĩ rồi nói: "Em nhớ lúc trước anh có từng nói với em, mấy năm trước khi anh hợp tác làm dự án Gemini với công ty Pháp, vì không có tiền nên mời một phiên dịch gà mờ về."
Tần Lĩnh nghe xong gật đầu, tự hỏi tại sao lại nói đến chuyện này.
Đông Bối Bối bám sát lấy: "Phiên dịch gà mờ kia, anh còn ấn tượng không?"
Tần Lĩnh suy nghĩ: "Vẫn còn, sao vậy?"
Đông Bối Bối: "Anh cảm thấy người ta thế nào?"
Thế nào?
Tần Lĩnh buồn bực, sao Đông Bối Bối lại hỏi phiên dịch kia?
Tần Lĩnh trả lời chung chung: "Cũng được."
Cái gì gọi là cũng được.
Đông Bối Bối dẫn dắt: "Cụ thể chút."
Cụ thể?
Tần Lĩnh vẫn không rõ lý do.
Nhưng anh nghĩ Đông Bối Bối học tiếng Pháp, phiên dịch kia cũng là dịch tiếng Pháp, lúc sáng Bối Bối lại tình cờ thấy tài liệu về dự án tháp đôi Gemini nên có lẽ là tò mò về đồng nghiệp?
Tần Lĩnh nói chầm chậm: "Lúc đó công ty tiếp quản dự án tháp đôi, ban đầu chỉ nhận làm thiết kế, không biết, cũng không xem tòa nhà đó là một dự án lớn, cộng thêm đang thiếu tiền, cho nên nhân sự tìm sinh viên chuyên ngành để phiên dịch."
Tần Lĩnh: "Vốn anh đã không có kỳ vọng cao với đối phương, nhưng bản dịch giống y như học sinh tiểu học làm văn vậy, nên anh trả về cho dịch lại."
Tần Lĩnh nhớ lại, nói không nhanh không chậm: "Cậu đó làm phiên dịch cho bọn anh nửa năm.
Cũng được lắm, con người không tệ, chịu được áp lực, hiệu quả dịch cũng ngày càng tốt, đến cuối chất lượng nội dung cũng có thể mang ra để nói chuyện với người khác."
Cũng được.
Chỉ hai chữ này cũng đã làm Đông Bối Bối thấy ngọt ngào trong lòng.
Nhưng cậu vẫn chưa thỏa mãn.
Đông Bối Bối: "Còn gì nữa không? Anh chỉ có bấy nhiêu ấn tượng với phiên dịch kia thôi hả?"
?
Tần Lĩnh nhìn Đông Bối Bối khó hiểu?
Chỉ có bấy nhiêu?
Đúng rồi.
Không gì sao?
Nhưng nếu Bối Bối đã hỏi, đương nhiên Tần Lĩnh sẽ nghiêm túc nhớ lại quá khứ, tìm thêm chút ấn tượng.
À, rồi.
Tần Lĩnh: "Hình như anh mắng cậu ta khá nhiều."
Đông Bối Bối nhíu mày, được thêm nhiêu đó?
"Còn nữa không?"
Tần Lĩnh: "Cậu đó cũng chịu nghe mắng lắm."
Đông Bối Bối cố ý hỏi: "Sinh viên dịch chắc chắn là dịch không tốt, sao anh lại mắng người ta."
Tần Lĩnh bày vẻ không quan trọng: "Em cũng biết, lúc anh làm việc thì có hơi dữ."
Dừng một chút lại nói, "Quả thật là cậu đó dịch như chó gặm mà."
Đông Bối Bối giơ tay đánh lên tay Tần Lĩnh, trừng mắt.
Tần Lĩnh buồn cười: "Mắng đồng nghiệp của em chứ có mắng em đâu."
Đông Bối Bối hừ hừ trong lòng: Mắng em đó.
Tần Lĩnh nói tiếp: "Chẳng qua tính tình của cậu đó khá tốt.
Khi đó anh cũng còn trẻ, nhiều khi bận quá lại hay phát cáu, giọng điệu không tốt, lời nói cũng không dễ nghe, nhưng cái cậu làm bán thời gian đó chưa bao giờ trả treo lại."
Đông Bối Bối: Hừ.
Tần Lĩnh nhớ tới: "À, cuối cùng cậu đó còn viết một thư cảm ơn cho anh."
Đông Bối Bối biết còn cố hỏi: "Cảm ơn anh cái gì?"
Tần Lĩnh nhún vai: "Có lẽ là thấy làm việc nửa năm bản thân đã có tiến bộ nhiều."
Đông Bối Bối tiếp tục: "Anh trả lời thế nào."
Tần Lĩnh suy nghĩ, rồi suy nghĩ: "Không nhớ lắm, có lẽ là bận quá nên không trả lời."
Đông Bối Bối lại muốn đánh cho Tần Lĩnh một cái.
Hóa ra một trải nghiệm sống vô cùng quan trọng và đáng nhớ của cậu, lại chỉ là một khúc nhạc dạo không mấy ấn tượng trong con đường lập nghiệp của Tần Lĩnh.
Giận.
Nhưng Đông Bối Bối cũng không giận thật.
Cậu biết ở những giai đoạn khác nhau trong cuộc đời, mỗi người sẽ có những ưu tiên khác nhau.
Tần Lĩnh không nhớ cậu, không sao.
Ít nhất giờ đây tháp đôi Gemini vẫn còn đứng sừng sững trong khuôn viên, tỏa sáng như một công trình kiến trúc mang tính bước ngoặt.
Cũng từ đó, Lộc Sơn và Tần Lĩnh cũng bước vào giai đoạn huy hoàng.
Tối đó trước khi đi ngủ, Đông Bối Bối ngồi trên giường cầm máy tính bảng tìm tòa tháp đôi của công ty Pháp kia.
Nhìn tòa tháp đẹp đẽ tráng lệ uy nghiêm trong hình, từ đáy lòng Đông Bối Bối sinh ra một cảm giác tự hào.
Nhìn xem, tòa nhà này là Lộc Sơn xây.
Do Tần Lĩnh thiết kế.
Cậu cũng từng tham gia.
Mà cảm giác cùng tham dự này, trước đây Đông Bối Bối chưa bao giờ được trải qua.
Dù là mặc chính trang mang theo luật sư đến Lộc Sơn vào thời điểm quan trọng nhất, cũng chưa từng có.
Đông Bối Bối đưa tay nâng cằm, nhìn tòa nhà trên màn hình, trên môi nở nụ cười.
Lúc chuẩn bị ngủ, Đông Bối Bối nằm trong lòng Tần Lĩnh, chủ động hôn lên môi anh, nhẹ nhàng dụi vào cổ anh.
Tần Lĩnh rất hưởng thụ loại chủ động này, cũng cảm thấy rất mới lạ.
"Hôm nay sao vậy?"
Anh luôn cảm thấy Đông Bối Bối của hôm nay hơi khác.
Đông Bối Bối vẫn dụi lên người anh khẽ lắc đầu, không có gì.
Chỉ cảm thấy nhân sinh thật kỳ diệu.
Đây có được coi là phần thưởng của vận mệnh dành cho những người bình thường là họ không nhỉ?
Mấy chuyện như duyên phận này, ngay cả một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật như Đông Bối Bối cũng muốn tin tưởng.
Thậm chí Đông Bối Bối còn bắt đầu cảm thấy, nếu như định rằng cậu và Tần Lĩnh sẽ gặp nhau lần nữa, còn để Tần Lĩnh trở thành bạn đời của cậu, vậy thì có phải Tần Lĩnh cũng sẽ là người yêu nắm tay cậu đi hết cuộc đời, giống như phim ảnh vẫn hay chiếu hay không.
Ừm, là người yêu, không phải là bạn đời*.
(bạn lữ, bạn đời, bạn đồng hành...!tình bạn, tình thân...!chưa hẳn đã là tình yêu)
Ngày hôm sau, tòa tháp đôi, nhà hàng trên tầng cao nhất.
Mẫn Hằng nghe xong thì suýt chút phun luôn thức uống vừa hút vào miệng.
Cậu chàng trừng mắt nhìn Đông Bối Bối ngồi ở đối diện: "Má ơi, này là kịch bản phim truyện truyền hình điện ảnh hả?"
Ai biết được?
Đông Bối Bối cong môi, không giấu được ý cười, gật đầu: "Thật đó."
Mẫn Hằng: "Vậy hai người chẳng phải là Ngưu lang Chức nữ, Romeo Juliet, Đường Tăng với nhện tinh hả?"
Đông Bối Bối sặc nước, hạn hán lời.
Đường Tăng và nhện tinh là chuyện gì vậy?
Mẫn Hằng bắt đầu kích động: "Vậy ông còn do dự gì nữa, đã duyên phận kiểu này rồi thì cứ yên tâm mạnh dạn mà yêu."
Còn nói thêm: "Ông có tin ông cho dù ngày mai hai người các ông ly hôn, ngày mốt có một cái bình bông rơi xuống đầu ông, dưới đáy bình cũng có khắc tên của Tần Lĩnh hay không?"
Đông Bối Bối dở khóc dở cười: "Ông so sánh kiểu gì vậy."
Mẫn Hằng trừng mắt: "Thật đó! Đây chắc chắn là tình yêu đích thực! Là cái loại định mệnh đã trải đường sẵn ấy!"
Đông Bối Bối không tin số phận, chỉ tin vào sự cố gắng của bản thân mình.
Nhưng đến bây giờ, ngay cả chính cậu cũng cảm thấy, Tần Lĩnh thật sự là một người bạn đời đáng để cậu yêu.
Về phần ngày ấy, khi Tần Lĩnh về tim cậu đã đập thịch thịch thịch kia...
Đúng hôm đó, Lâm Nhất Niên gọi Đông Bối Bối cùng đi massage.
Lúc hai người bị nhân viên massage kéo ngược người ra sau như dây cung, Lâm Nhất Niên nói: "Trước khi ở bên Biên Việt anh thẳng tưng, sau này xác nhận bản thân mình thích ảnh thì mỗi lần gặp là mỗi lần tim đập bùm bùm bùm.
Ai dồ."
Hôm đó massage xong, Đông Bối Bối đến nhà hàng Nhật chờ Tần Lĩnh cùng ăn cơm.
Cậu đang lật xem menu thì cửa hộp kiểu Nhật được mở ra, Tần Lĩnh cởi giày bước vào.
Đông Bối Bối vừa ngước mắt lên, tim đập thình thịch lệch hết hai nhịp.
Cậu vội vàng đưa tay đè tim lại, nhưng ánh mắt lại bất giác rơi vào Tần Lĩnh ở phía bên kia bàn.
Tần Lĩnh nhướng mắt: "Hửm?"
Đông Bối Bối vội vàng cụp mắt xuống, trong vô thức lại như đang che giấu điều gì — Ngay cả chính bản thân cậu cũng không nhận ra.
Hôm đó, Đông Bối Bối nhận được tin nhắn từ Mẫn Hằng.
Mẫn Hằng: [địa chỉ liên kết]
Mẫn Hằng: [Có phải chồng ông lại làm cái gì không?]
Đông Bối Bối nhấp mở liên kết, trong đó là tin tức.
Trong tin viết đang thực hiện điều chỉnh đầu năm, cắt giảm tất cả các bộ phận ngoài kinh doanh bất động sản, tương đương với việc từ bỏ tất cả hướng đầu tư đã triển khai trong mấy năm qua.
Bây giờ người ngoài đang khen chê lẫn lộn.
Thái độ