"Hắn là ai? Vì sao Lan Lạc phải xin lỗi hắn, sao các người nhìn thế nào đều có vẻ sợ hắn, hắn cũng là người bị nguyền rủa giống chúng ta sao?” Lãng Tác thành công dùng vấn đề ngớ ngẩn của mình hấp dẫn chú ý của Bá Đặc.Hắn thoáng dài ánh mắt khỏi Tần Phi Thường, cho Lãng Tác một chút chú ý, bỗng nhiên phát hiện cái gì, môi đỏ bừng cong lên, "A, thứ này là anh trai cô? Có nguyện ý nhận nguyền rủa cho gã, cảm tình thực tốt đi.”Tần Phi Thường suy tư một lát, tránh nặng tìm nhẹ mà trả lời: "Cha mẹ tôi đã sớm qua đời, đây là anh trai duy nhất của tôi, anh đừng thương tổn anh ấy." Lãng Tác xác thật là thiếu giáo huấn, ở chỗ này cho biến thái dạy gã một chút nên làm người như thế nào cũng tốt.Trong phẫn nộ Bá Đặc không thể nhìn thấu tâm tư cô dưới dáng vẻ nghiêm túc, hiện giờ hắn chỉ muốn chậm rãi tra tấn nữ nhân đã nhục nhã hẳn này, cho nên hắn cười nói: "Vậy là tốt rồi.”Lãng Tác còn chưa phản ứng kịp đã xảy ra cái gì, liền cảm giác mình bị thứ gì nhìn không thấy túm lấy mắt cá chân, tiếp theo hắn ngã nhào trên đất, bị không khí kéo về phía trước."Cái gì? đã xảy ra cái gì? Đây là thứ gì, cứu mạng! Cứu tao! Lan Lạc! Đáng chết, mau cứu tao!”Hắn ta bò loạn trên sàn nhà, gọi to Lan Lạc chọc cười Bá Đặc, bất quá hắn càng muốn nhìn thấy Tần Phi Thường lộ ra biểu tình sợ hãi hối hận.Vậy có chút khó xử Tần Phi Thường, cô đem Lãng Tác tự đại lợi ích kỷ đến cực điểm này trở thành anh em Tần gia của mình, lúc này mới miễn cưỡng lộ ra một chút phản ứng phù hợp với anh em tình thâm.
Cô nhíu nhíu mi, đi về phía trước một bước, tựa hồ muốn ngăn cản Lãng Tác bị u linh nhìn không thấy kéo đi.Nhưng đôi tay Bá Đặc chặt chẽ đè lại vai cô, hắn dựa vào bên tai cô, hơi hưng phấn mà nói: "Suyt -- cô nhìn kỹ anh của cô, xem hắn chết như thế nào --”Lãng Tác ở trên sàn nhà đây tro bụi kéo đi một đường, lại một đường bị treo lên tường.
Gã úp lên trên tường, hai chân và đôi tay bị kéo ra, u linh nhìn không thấy dùng định cũ rỉ sắt đóng lên tứ chi hắn, cổ định hằn lên chỗ cao trên tường.Máu tươi chảy thẳng xuống, ở trên tường lưu lại từng dấu vết màu đỏ.Tần Phi Thường thờ ơ nhìn, nghĩ thầm, chờ đến lúc đi ra ngoài, Lãng Tác hắn là sẽ bị dọa vỡ lá gan, cứ như vậy muốn thuyết phục hẳn bán tòa nhà đi thì càng dễ dàng hơn.
Khoản tiền bán nhà này cô nhất định phải lấy được vào tay, bằng không vấn đề đầu tư không thể giải quyết được.Bá Đặc nghe Lãng Tác thống khổ khóc kêu mà cười ra tiếng, "Anh của cô sao lại không giống cô, lúc cô đau một tiếng cũng không kêu......!hắn nói đến một nửa, thấy rõ ràng ánh mắt Tần Phi Thường hiện tại, lời không khỏi dừng lại.Ánh mắt của cô lạnh nhạt như là đang tính toán gì đó, đã không có sợ hãi rõ ràng như những người khác, cũng không có nửa điểm không đành lòng và nôn nóng và thân nhân chịu khổ.Bá Đặc lập tức ý thức được mình bị lừa.Hắn lại một lần nữa thu liễm tươi cười, "Cô gạt ta, cô và gã tình cảm căn bản là không tốt?”Tần Phi Thường nhàn nhạt hỏi lại: "Khi nào thì tôi nói có