Tần Phi Thường mới đứng ở bên cửa sổ trong chốc lát, liền nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng thét như giết heo của Lãng Tác.Tuy rằng, thế giới này và thế giới kia có tốc độ trôi không giống nhau, nhưng lần này cũng quá nhanh.
Nhìn qua, Bá Đặc xác thật rất tức giận, nói không chừng dưới sự giận dữ liền trực tiếp giết tất cả làm cho mọi người trở lại.
Tần Phi Thường hợp lý hoài nghi nếu lại tiếp tục hung hăng chọc tức hắn vài lần, nói không chừng có thể chọc hắn sống lại.Cô không biết thế nào nhớ tới lần này nhìn thấy Bá Đặc quần áo chỉnh tề, bỗng nhiên nhịn không được cười một chút.Cô từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, bình thường sẽ không cười, trừ phi thật sự quá buồn cười.Lãng Tác còn ở trên lầu kêu to, tiếng kêu mang theo khóc nức nở, Tần Phi Thường đứng ở dưới lầu, che khuất nửa dưới khuôn mặt, nuốt ý cười vừa dâng lên trở về, lại khôi phục khuôn mặt của nhân sĩ sự nghiệp thành thục.Trong phòng Lãng Tác, bà nội thần sắc uể oải và hầu gái vẻ mặt khổ sở đều ở bên mép giường, định trấn an gia hỏa đột nhiên nổi điên này.
Nhưng hắn là một trang nam, lại là tiểu bảo bối được sủng ái trong nhà này, bà già và hầu gái sao có thể chế trụ hắn, chỉ có thể nhìn hắn la hét.Tần Phi Thường đi lên, đứng ở cửa mắt lạnh nhìn, phát hiện hắn không ngừng che lại tay và chân vẫn hoàn hảo của mình, liền biết ở thế giới kia hắn bị thương quá nặng, đầu óc còn chưa phản ứng lại, cho nên dù hiện tại thân thể không chịu thương tổn, cũng vẫn đắm chìm trong đau đớn.Cô có thể lý giải những người đó bởi vậy mà điên cuồng, rốt cuộc thống khổ là chân thật, không trải qua thì không thể đồng cảm như bản thân mình cũng chịu loại tuyệt vọng này, người thường chết một lần đã sợ, huống chi là không ngừng chết.Hơn nữa bên cạnh không ai có thể lý giải thống khổ của bọn họ, chỉ cảm thấy bọn họ bị điên, bị bệnh, bọn họ cũng không thể nói ra, ở dưới hai tầng áp lực về thân thể và tâm lý như vậy, người bình thường cuối cùng bị rơi vào điên cuồng thật xũng không chút nào ngoài ý muốn.Lãng Tác nhìn dáng vẻ là loại người tương đối yếu ớt.
Tần Phi Thường đi vào trong phòng, nhặt dây lưng Lãng Tác ném ở trên ghế, giơ tay hung hăng quất lên người hắn."Bang --" Lãng Tác đột nhiên bị đau đớn chân thật làm cho hồn phách trở về, rốt cuộc phản ứng lại mình đã về thế giới hiện thực.Hắn tìm được đường sống trong chỗ chết, tê liệt ngã xuống giường, hai mắt đăm đăm, dưới thân ướt sũng mồ hôi.Tần Phi Thường vứt dây lưng, "Thu thập một chút, xuống dưới tìm tôi.”Lãng Tác còn chưa phản ứng, bà nội từng làm linh môi đã ra tiếng gọi cô lại: "Lạc Lan!”Tần Phi Thường quay đầu lại nhìn bà ấy, thấy bà ấy đầy mặt nản lòng tử khí, tuy suy yếu như vậy, vẫn vẻ mặt khắc nghiệt hung hăng: "Mày không phải Lạc Lan, mày là lệ quỷ chiếm cứ thân thể nó, có phải không!”Tần Phi Thường kinh ngạc, nhưng thật ra vẫn duy trì lễ phép nói: "Tôi cho rằng ngài đã sớm nhìn ra, rốt cuộc tôi chưa bao giờ nghĩ đến ngụy trang.
Làm linh môi, lúc lựa chọn vứt bỏ đứa nhỏ này, nên chuẩn bị tốt sẽ mất đi cô bé.
hiện giờ, vì sao lại lộ ra biểu tình cừu hận tôi thế này? Đứa nhỏ này không phải tôi giết chết, là chính bà giết chết, không phải sao.”Làm người Tần gia tôn già yêu trẻ, thấy lão nhân gia trừng mắt, trong đó tràn đầy phẫn hận, cô đành phải lại an ủi một câu: "Không cần thương tâm như thế, nếu ngài thật sự