[ Không!!! Quá đau, tôi không làm được! ][ Tôi cũng không dám, tôi sợ hãi! ][ Nói nhẹ nhàng như vậy, chẳng lẽ cô tự sát sao?! ][ Lạc Lan: Sau khi trở về tìm bác sĩ tâm lý điều tiết tình trạng tâm lý, dùng thuốc trấn định.
Đều là người trưởng thành rồi, không nên giống trẻ con chỉ biết khóc nháo.
Trước tìm ra vấn đề mới có thể giải quyết vấn đề.
][ Lợi Ngang: cô nói đúng, tôi sẽ hỗ trợ tìm kiếm mấy tin tức, về sau tìm được tin tức tôi lại chia sẻ ở chỗ này, Lạc Lan, cô còn có kiến nghị gì sao?]Tần Phi Thường kỳ thật cũng không muốn làm người dẫn đầu đám người trẻ tuổi này, cô thành lập nên phòng nói chuyện tập hợp họ lại, thuần túy là không nhìn nổi bọn họ tiếp tục giống ruồi bọ không đầu lãng phí thời gian, mặt khác cũng hy vọng bọn họ mau chóng giúp đỡ tìm thêm tin tức hữu dụng.
Cô hy vọng có người có thể chủ động đứng ra được, Lợi Ngang thoạt nhìn cũng không tồi.Còn cô --[ Lạ Lan: Gần đây tôi đang suy xét đầu tư hạng mục internet, ai có hứng thú có thể liên hệ hợp tác góp vốn.
]Cô đã phát liên tiếp.
Những người này là thiếu gia tiểu thư không thiếu tiền, nói không chừng thật có thể kéo được đầu tư.Không nhìn những người trẻ tuổi đó phát dấu chấm hỏi mờ mịt, Tần Phi Thường bưng cà phê nhìn về phía cửa, Lãng Tác đang đứng ở đó, ngoan ngoãn xưa nay chưa từng có.Tần Phi Thường: "Vào đi."Cô lấy ra thái độ lúc trước nói công việc với cấp dưới, "Để tìm ra bí mật nguyền rủa trên người chúng ta, mau chóng giải quyết nguyền rủa này, tôi cần tiền, cho nên tôi muốn bán tòa nhà này đi, anh phụ trách thuyết phục bà nội, không thành vấn đề chứ?”Lãng Tác lại sợ hãi mà nhìn cô, run run rẩy rầy hỏi: "Cô, cô không phải Lạc Lan, là ác ma sao? Cô tìm tôi, là muốn tôi bán linh hồn của mình sao?”Tần Phi Thường: "....." Ừm, có mùi vị đó.Không để họ chuẩn bị nhiều, hôm nay buổi tối lần thứ ba không hề dự triệu bọn họ lại tiến vào thế giới lâu đài cổ.Vẫn cứ nhìn về trên người mình trước, Tần Phi Thường lần này lại làm thí nghiệm nho nhỏ, vật nhỏ như bật lửa và kẹo ở trong túi được mang tới, trên cổ đeo vòng có treo dao nhỏ cũng vẫn còn, dao gọt hoa quả lớn một chút không mang được.Lại liếc mắt một cái, cô thấy thi thể khắp đại sảnh, trên mặt đất, trên mặt tường tất cả đều là máu, còn có Bá Đặc cả người đầy máu cũng không thay quần áo chờ ở đó.Từ cảnh tượng thảm thiết này xem ra, lúc trước xác thật hắn tức giận đến không nhẹ.Đã có hai lần trước lót nền, những người trẻ tuổi kia lại một lần bị thi thể đầy đất quen thuộc đánh sâu vào.
Thi thể của mình ở ngay bên chân, xui xẻo một chút còn có thể thấy ngực mình bị vỡ một vết to, nội tạng non mềm bên trong mười phần mới mẻ.Lại quay đầu nhìn thấy một thi thể khác, nhịn xuống ghê tởm dời ánh mắt đi, nhìn chủ nhân thi thể đồng dạng sắc mặt khó coi mà đứng ở bên cạnh.Lần này đều không cần ai nhắc nhở, bọn họ phản ứng lại trước tiên liền muốn chạy ra khỏi đại sảnh, rời xa sát nhân cuồng Bá Đặc.Nhưng mà, cửa chính lại một lần bị đóng lại trước mắt.Bá Đặc ở dưới cái nhìn chăm chú tuyệt vọng của bọn họ, thu hồi kiểm của mình, một lần nữa cắm vào trên tay cầm của cây gậy.Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tân Phi Thường, miệng nói: "Như vậy đi, không bằng chúng ta chơi một trò chơi.""cô ta -- hắn chỉ vào Tấn Phi Thường, "Các ngươi, mọi người chơi đuổi giết một mình cô ta.
Chỉ cần các ngươi giết được, ta sẽ không giết các ngươi.”Tần Phi Thường: "Đừng bị hắn lừa, dù hắn không giết các người, các người cũng phải chết, bằng không chỗ này sống cả đời sao.”Bá Đặc hừ