Kể từ lúc đó, mỗi lần nhìn Gia Bảo, Tuyết Ly đều cảm thấy rất lạ, đặc biệt là lúc anh gọi cô là “Ly Ly”, trái tim cô đã luôn đập nhanh một cách bất thường và không thể kiểm soát nổi.
Phải chăng vì có một người khác không phải là anh trai gọi cô như thế?
Nhưng rất nhanh, Tuyết Ly đã nhận ra tình trạng của bản thân.
Trước đây cô đã để ý đến anh, nhưng chỉ khi liên quan tới việc cô thích mà thôi.
Nhưng bây giờ, bất cứ lúc nào cô cũng chỉ muốn nhìn anh, còn muốn nói chuyện với anh, muốn tiếp xúc với anh, muốn nghe anh gọi bằng biệt danh mà chỉ hai người mới biết.
Cô để ý tới cả cách anh viết, cách anh nhíu mày, cách anh suy nghĩ.
Cô luôn muốn được nhìn thấy mọi biểu cảm của anh.
Cô nhận ra, anh rất đẹp trai.
Đẹp một cách tỏa sáng, đẹp một cách khiến cô mê mẩn.
Phải.
Là mê mẩn.
Lúc giật mình nhận ra bản thân nghĩ gì, cô mới phát hiện trái tim mình đang đập rất nhanh, giống như muốn nói cho cô một bí mật mà lâu nay cô đã phớt lờ.
Cô thích anh.
Cái cảm xúc lạ lẫm ấy dần dần manh nha, lan rộng, cuối cùng khiến cô lún sâu vào không cách nào dứt ra được nữa.
Hóa ra thích một người chính là như vậy.
Hai bàn tay cô đã để lại một vết sẹo gớm ghiếc.
Mỗi lần nhìn thấy cô đều không có cảm giác gì, còn tự hào vì tấm huân chương chứng minh sự dũng cảm của bản thân.
Nhưng khi ở trước mặt anh, cô lại luôn che giấu nó.
Bởi vì khi đứng trước mặt người khác nó là tấm huân chương cao quý, nhưng ở trước mặt anh, nó là nỗi hổ thẹn và sai lầm.
Sai lầm ấy suýt chút khiến anh đánh mất cả tính mạng.
Nhưng Gia Bảo lại không nghĩ thế.
Anh ép cô xòe cả hai tay ra, ngón tay vẽ theo từng đường lồi lên, mỉm cười.
- Ly Ly này! Em phải nhớ, mỗi người đều phải tự chịu trách nhiệm cho những việc bản thân đã làm.
Em không nhớ sao? Khi ấy em đã luôn nói với anh rằng phải chạy đi, không được quay đầu lại.
Nhưng chính anh đã tự làm theo ý mình, cho nên mới xảy ra cơ sự đó.
Nếu phải trách thì nên trách anh không biết lượng sức mình, chứ không nên trách em làm liên lụy đến anh.
Huống hồ em xem, chẳng phải bây giờ anh vẫn khỏe mạnh sao?
Không biết từ lúc nào, Gia Bảo đã chậm rãi đan từng ngón tay vào kẽ tay cô rồi nắm lấy.
Mười ngón tay đan vào nhau, khăng khít, thân mật và ám muội.
Anh nói tiếp.
- Với cả, cá nhân anh cảm thấy vết sẹo này rất xinh đẹp.
Cho nên em đừng giấu nó đi nữa nhé.
Kẻ nào dám chê em, em nói với anh.
Anh nhất định sẽ đánh nó.
Chính những lời an ủi dịu dàng ấy đã khiến cô nhầm lẫn rằng anh cũng có tình cảm với cô.
Cho đến ngày tổng kết, lúc chuẩn bị chia tay nhau, Gia Bảo đã hẹn cô trên sân thượng tại cuối buổi bế giảng.
Trông anh có vẻ không được tự nhiên cho lắm.
Nhưng thần kinh thô của cô lại không cho phép cô nghĩ nhiều, chỉ gật đầu đồng ý.
Nhưng cô không ngờ lúc cô tới điểm hẹn, chỉ mới đẩy nhẹ cửa ra thôi, tình huống trước mặt đã khiến cô sững người.
Đàn em khóa dưới Bình An - cô gái nổi tiếng ngoan ngoãn dịu dàng được bao người yêu thích, lại đang đứng trước mặt anh, đỏ mặt xin anh chiếc cúc áo.
Anh còn hỏi vì sao cô muốn lấy nó, cô ấy đã mỉm cười ngại ngùng, nói với anh rằng.
- Vì em thích anh.
Em không tin thời gian qua em biểu hiện rõ như vậy mà anh lại không biết.
Đúng vậy! Từ lúc nhập học, cô ấy không hề che giấu tình cảm của mình.
Cả ngôi trường này đều biết cô ấy thích anh.
Dẫu ngại ngùng, nhưng cô ấy không hề trốn tránh, dũng cảm đối mặt với anh, dũng cảm nói ra lời mà bản thân đặt trong lòng.
Cô đã thấy anh khẽ cười, tay đưa lên nắm lấy cúc áo của mình, sau đó giật mạnh ra.
Chính trong khoảnh khắc đó, Tuyết Ly đã lùi về phía sau, quay đầu bỏ chạy.
Cô không đợi anh, cứ vậy soạn đồ bỏ đi, chạy về nhà.
Không bao giờ gặp lại anh nữa.
Chỉ lẳng lặng theo dõi anh trên trang cá nhân, nhưng lại không thu