Tiếng chuông điện thoại vang lên thành công kéo Tuyết Ly về với thực tại.
Cô giật mình nhìn tên người gọi, thoáng chần chừ, không biết nên bắt máy hay không.
Ký ức và thực tại đan xen vào nhau khiến lòng cô khó chịu, mà hiện tượng này xảy ra chỉ khi liên quan đến anh.
- Không nghe máy sao? - Hồng Hoa đang ngồi nhai snack, nhìn không nổi nữa mới lên tiếng nhắc nhở.
Bấy giờ Tuyết Ly mới hơi mím môi, lại chần chừ một chốc nữa, cho đến khi tiếng chuông gần đến hồi tắt cô mới nghe máy.
Đầu bên kia cũng chưa vội lên tiếng ngay, thấy cô mãi không nói gì mới dò hỏi.
- Em có đó không vậy?
- À vâng, em đây.
- Tuyết Ly hít sâu một hơi, khẽ hắng giọng.
- Sao vậy ạ?
- Không có gì.
- Ngừng một lát, Gia Bảo nói tiếp.
- Anh mới xem chương trình xong.
- À, em cũng vậy.
- ...
Một thoáng yên tĩnh đầy ngượng ngập xuất hiện giữa hai người, Tuyết Ly không hiểu vì sao lại tồn tại bầu không khí thế này nữa.
Quan trọng là cô rất dở trong việc ứng phó với những trường hợp như vậy.
Một lúc sau, cuối cùng Gia Bảo cũng lên tiếng.
- Vậy...!em cảm thấy thế nào?
- Thế nào cơ ạ? Về chương trình sao? - Cô nhớ lại nội dung vừa xem, lại liếc bạn của mình một cái, cười nhẹ.
- Biên tập rất ổn.
Nói chung em cảm thấy khá tốt, chắc là sếp của cô ấy sẽ duyệt chương trình này thôi.
Cô vừa dứt câu, điện thoại của Hồng Hoa vang lên.
Cô ấy lập tức phủi phủi tay, chắp tay cầu nguyện sau đó mới hồi hộp bắt máy.
Tuyết Ly phì cười trước phản ứng ấy, đứng dậy đi về phía ban công.
Gia Bảo lại thoáng im lặng thêm một lúc nữa, sau đó mới nói.
- Vậy sao?
Thú thật thì Tuyết Ly cảm thấy hôm nay anh hơi lạ, dù chẳng hề nhìn mặt nhau, nhưng qua từng phản ứng của anh, cô vẫn cảm nhận được.
Bình thường lúc nói chuyện anh sẽ không tỏ ra ngập ngừng thế này, lại còn nói vòng vo rất lâu.
Tuy nhiên, cô còn chưa kịp hỏi anh sâu hơn thì Hồng Hoa đã chạy ùa đến ôm lấy cô, hét lên.
- Ly Ly ơi, xong rồi xong rồi.
Làm sao đây? Tao vui quá! Mày nói với tao đây không phải là mơ đi!
Vừa nói, cô ấy vừa không ngừng lắc mạnh khiến Tuyết Ly hoa cả mắt.
Cô vội đưa tay lên cản lại.
- Ngừng! Ngừng ngay cho tao.
Mày nói rõ ra xem nào!
- Sếp tao vừa mới gọi điện nói rằng rating chương trình rất cao, mà phản ứng trên mạng của mọi người cũng rất tích cực.
Làm sao đây, sếp bảo tao làm một bản kế hoạch cho các số tiếp theo đấy.
- Ồ.
Thế thì chúc mừng mày nhé.
Vậy là ổn rồi đúng không? - Tuyết Ly mỉm cười, trong lòng thoáng nhẹ nhõm hẳn.
Nhưng câu tiếp theo của Hồng Hoa lại khiến cô phải đứng hình hồi lâu.
- Đúng rồi, sếp tao còn muốn tao lên kế hoạch để làm số đặc biệt về anh chàng kia và mày đấy.
- Số đặc biệt cái gì cơ? Bọn tao thì có gì để làm nữa?
- Chắc mày không biết đâu nhỉ? - Hồng Hoa cười tủm tỉm, giơ điện thoại lên cho cô nhìn những bình luận trên đó.
- Bây giờ mày còn nổi tiếng hơn cả trước đây nữa đấy.
Tuyết Ly đọc hết những bình luận đang hiện ra trên đó, mắt trợn tròn.
Những người xa lạ kia đều khen cô và anh rất đẹp đôi, khen anh rất có mắt nhìn, còn nói chương trình đầu tư đến mức mời tận hai người nổi tiếng trong hai lĩnh vực khác nhau.
Còn có một số người lại cảm thấy anh nên chọn Bình An hơi là chọn cô, vì họ cảm nhận được lời tỏ tình của cô ấy nghe thật lòng hơn, còn cô trông rất miễn cưỡng.
Nhưng những bình luận này chỉ chiếm phần thiểu số, chỉ một chốc đã bị cơn sóng bấn loạn nhấn chìm xuống không còn thấy đâu nữa.
Còn Tuyết Ly, bây giờ cô đã rơi vào trạng thái hoang mang cực độ rồi.
Tính ra thì cô cũng chỉ là người đứng ở rìa của giới showbiz mà thôi, cô thậm chí còn không hề muốn bản thân lộ mặt trên tivi nữa.
Nếu ngày đó Hồng Hoa không ngừng xin cô giúp đỡ thì có đánh chết cô cũng chẳng tới đó chữa cháy làm gì.
Bây giờ nghĩ lại