Tuyết Ly không nhớ chương trình kết thúc như thế nào.
Cô mơ màng nhận hoa mà người ta tặng, sau đó lại bị kéo đi chụp ảnh.
Từ đầu đến cuối, khuôn mặt cô vẫn nghệt ra giống như máy tính bị đầy bộ nhớ vậy.
Thậm chí cô còn cảm nhận được rất rõ khả năng nhận thức của bản thân đang có vấn đề nữa, nhưng cô lại không có cách nào tỉnh táo nổi.
Mọi thứ giống như đang mơ vậy.
Cho đến khi một bàn tay to ấm áp nắm lấy tay mình, cô mới giật mình thoát khỏi giấc mộng, ngay lập tức né tránh theo bản năng.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đang mở lớn kinh ngạc của Gia Bảo, cô mới biết phản ứng vừa rồi của bản thân quá lố tới mức nào.
Chết rồi! Chắc không phải anh nghĩ rằng cô ghét anh chứ?
Cô vội vã nhìn xung quanh, khi thấy mọi người đang lục cục soạn lại đồ, chẳng còn ai để ý tới hai người họ nữa, bấy giờ cô mới thở phào nhẹ nhõm một chút.
Nếu hình ảnh vừa rồi lọt vào ống kính, vậy thì sẽ nguy mất.
- Em...!- Khi đưa mắt nhìn về phía Gia Bảo\, bất giác\, cảm giác căng thẳng lại ùa về.
Cô vô thức ôm siết lấy bó hoa\, mắt nhìn sang hướng khác\, mấp máy môi hết sức khó xử.
Cô biết rằng muốn cứu vãn tình thế khó xử ban nãy thì mình nên nói cái gì đó\, cho dù chỉ là lời xin lỗi vô nghĩa thôi cũng được\, vậy mà cổ họng lại không chịu nghe lời\, câu chữ soạn sẵn trong đầu nhưng đến bên môi lại không thể phát ra thành tiếng.
Chính điều đó càng khiến mặt cô tái đi\, từ căng thẳng biến thành sợ hãi.
Huống hồ\, cô còn không dám nhìn vào mắt anh\, bước chân lại cứ vô thức lùi về phía sau từng bước nhỏ.
- Ly Ly! - Đúng lúc đó\, giọng nói của Hồng Hoa vang lên\, giống như một chiếc phao cứu mạng ngay lúc gần chết đuối.
Cô đưa đôi mắt đầy cảm động nhìn về phía bạn mình\, chỉ thấy Hồng Hoa nói nhanh với người bên cạnh xong ngay lập tức chạy về phía cô\, nhắc nhở.
- Vẫn còn một đoạn phỏng vấn riêng nữa\, những người kia làm xong cả rồi\, chỉ còn mỗi mình mày nữa thôi.
Nhanh vào đi!
- À\, được\, được.
- Tuyết Ly gật mạnh đầu\, len lén liếc về phía Gia Bảo\, vừa chạm mắt anh đã vội vã cụp xuống\, lắp bắp nói.
- Vậy em...!em đi một lúc đã.
Tạm biệt anh!
Không chờ Gia Bảo đáp lại, cô đã cúi đầu chạy biến.
Cuộc phỏng vấn kéo dài suốt 30 phút, chủ yếu muốn cô nêu diễn biến cảm xúc của bản thân, từ lúc bước ra sân khấu và nghe thấy giọng của Gia Bảo, lúc được anh nắm tay, lúc cô nhìn thấy khuôn mặt của anh, và cả lúc anh lựa chọn cô nữa.
Những chương trình thế này đòi hỏi cảm giác mới lạ, bất ngờ, hồi hộp, Tuyết Ly cũng rất phối hợp chạy theo kịch bản, giống như việc phải giả vờ rằng ngay từ đầu vốn không hề biết người đứng sau bức màn kia là anh vậy.
Cô cũng thể hiện sự yêu thích của mình với anh, kể cả cách phải tỏ ra ngượng ngùng hay hạnh phúc, cô đều làm rất chuẩn.
Dẫu cô không phải diễn viên, nhưng cô cũng là một nhà biên kịch, cô từng chứng kiến cách diễn viên nhập vai, cách mở khẩu hình miệng, cách thể hiện cảm xúc.
Cô không chỉ là người học, cô còn là người hướng dẫn.
Vậy nên cô hoàn thành cuộc phỏng vấn hết sức suôn sẻ, như cách những người có mặt đánh giá rằng cô là người hoàn