Hai người im lặng bước ra cửa, đột nhiên tiếng còi xe vang lên thu hút sự chú ý của Tuyết Ly khiến cô đưa mắt nhìn qua.
Cửa kính xe được hạ xuống, Đình Phong nhíu mày, đưa đôi mắt đánh giá về phía Gia Bảo, sau đó mới liếc về phía cô.
Tuyết Ly giật mình, cảm giác chột dạ như thể bản thân làm gì đó sai trái bị người khác bắt gặp vậy.
Cô vội vã rút tay ra về, liếc nhìn đôi mắt mở lớn của Gia Bảo một cái rồi vội vã cụp mi, chạy về phía xe, hơi cúi người nhìn vào trong.
- Sao anh lại ở đây?
- Anh nghe nói em tới chữa cháy cho chương trình.
- Đình Phong nhìn bó hoa trong tay cô\, mày lại nhíu sâu hơn.
- Xếp vào cho đủ chỗ thôi mà sao còn nhận được hoa vậy?
Cô nên trả lời thế nào đây? Chính cô cũng không nghĩ rằng sự việc sẽ xảy ra theo hướng này.
Nhưng khi nhìn tới bó hoa, cô sực nhớ Gia Bảo còn đang đứng ở gần đó.
Cô quay đầu lại nhìn anh, rồi lại quay về nhìn Đình Phong, nói nhỏ.
- Anh chờ em chút đã!
- Đi đi! - Đình Phong khoát tay\, cầm máy tính bảng bên cạnh lên mở tài liệu ra đọc.
Tuyết Ly đi tới trước mặt Gia Bảo cười ngại ngùng.
- Xin lỗi\, có lẽ hôm nay em không dùng bữa cùng anh được rồi.
- Đó là ai vậy? - Gia Bảo liếc chiếc xe ở phía sau cô\, hỏi.
Tuyết Ly hơi nghiêng đầu nhìn lại\, nghĩ một lúc cuối cùng đành nói.
- Người quen của em.
Rõ ràng cô không muốn nói cho anh biết người đó là ai, cái cách trả lời lấp lửng ấy khiến anh vô thức nhíu mày, trong ngực dấy lên một cảm giác khó chịu cùng cực.
Nhưng anh biết mình không có tư cách chất vấn cô, cũng không có tư cách tỏ thái độ với cô.
Vậy nên anh bỏ qua vấn đề ấy, giống như mình chỉ bâng quơ hỏi thôi vậy.
Anh lấy điện thoại của mình ra rồi đưa đến trước mặt cô, mỉm cười.
- Cho anh số của em đi.
- Thấy Tuyết Ly mở to mắt nhìn mình\, Gia Bảo nghẹn họng\, không biết nên nói tiếp thế nào.
Cái ánh mắt của cô khiến anh có ảo giác rằng yêu cầu của mình rất vô lý vậy.
Anh chỉ hỏi phương thức liên lạc của cô thôi mà\, vì sao cô lại tỏ ra ngạc nhiên thế chứ?
Gia Bảo khẽ hắng giọng.
- Bạn bè lâu ngày mới gặp lại\, xin số của nhau cũng rất bình thường mà\, đúng không?
Bạn bè!
Tuyết Ly vỡ lẽ.
Cô định đưa tay ra nhận lấy điện thoại của anh thì Đình Phong đột nhiên gọi lớn khiến động tác của cô chững lại trong không trung.
Thấy cô quay đầu, Đình Phong lắc lắc điện thoại trong tay ra hiệu, cô hiểu ý đành thở dài.
- Xin lỗi! Bây giờ em còn có chút việc\, để sau nhé! - Nói xong\, cô chạy biến\, mở cửa xe ngồi vào trong\, hoàn toàn không hề nhận ra ánh mắt chứa đầy sự mất mát và hụt hẫng của Gia Bảo.
Xe lăn bánh ngay lúc Tuyết Ly vừa mới bước lên xe, cô vội vã thắt dây an toàn cẩn thận rồi hỏi anh.
- Chuyện gì vậy?
- Còn chuyện gì nữa? Biên tập viên của em không tìm được em nên nhắn cho anh chứ sao?
Nghe vậy, Tuyết Ly vội vã mở điện thoại ra nhìn, sau khi tắt chế độ máy bay, một loạt thông báo tin nhắn và cuộc gọi nhỡ ập đến khiến cô choáng váng.
Nhưng rất nhanh, cô lấy lại bình tĩnh, mắt ngơ tai điếc coi như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu tiên cô bị kh ủng bố như vậy, cũng không phải lần đầu cô dùng cách giả chết này.
Từ những kinh nghiệm chạy bản thảo trước đây, cô rút ra kết luận rằng bây giờ tốt nhất mình không nên lên tiếng.
- Bản thảo của em vẫn chưa xong à?
- À thì...!Em còn năm mươi nghìn chữ nữa mới xong.
- Vậy mà em còn dám chạy ra ngoài nhận show chữa cháy? - Đình Phong trợn mắt như không thể tin nổi.
- Em cảm thấy em rất rảnh à?
- Biết làm sao được.
- Tuyết Ly chẹp miệng\, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
- Nếu là người khác thì em cũng không quan tâm đâu\, nhưng đó là chương trình đầu tiên của Hoa\, em không làm ngơ được.
Đình Phong khẽ thở dài.
Anh quá hiểu cô, vậy nên cũng không nói thêm gì nữa, chỉ bảo.
- Đừng quên tuần sau