Sau khi thời tiết tiến vào tháng mười hai, càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Thời gian khô khan ở trường học một ngày lại một ngày trôi qua, trừ học tập kiểm tra, hình như cũng không tìm được những thú vui nào khác.
Nhưng mỗi ngày Hứa Bảo Như đều rất vui vẻ. Gần đây vì trời lạnh, sáng sớm trời sáng muộn. Sáu giờ rưỡi ra ngoài đến trường học, trời bên ngoài vẫn chưa sáng.
Ba cô lo lắng trời chưa sáng cô đã phải đến trường, nói muốn đưa cô đi, lại bị cô từ chối, nói: "Không sao đâu ạ. Thẩm Độ ngày nào cũng đi học giờ này, con đi cùng cậu ấy là được rồi."
Ba Hứa mẹ Hứa nghe nói đi cùng với Thẩm Độ, trái lại cũng thấy yên tâm hơn chút.
Mẹ Hứa cầm lấy đôi bao tay của Hứa Bảo Như trên ghế sofa, đi đến huyền quan, chờ con gái mang giày xong, liền nắm tay cô và đeo bao tay vào, nói: "Dự báo thời tiết nói nhiệt độ hôm nay xuống thấp, ở trường học con phải chú ý giữ ấm, đừng để bị cảm đó."
"Vâng." Hứa Bảo Như ngoan ngoãn gật đầu, nói với mẹ: "Con biết rồi, cảm ơn mẹ."
Mẹ Hứa đưa cặp sách để trên tủ ở huyền quan cho con gái, dặn dò cô, "Trên đường đi chú ý an toàn nhé."
"Vâng ạ." Hứa Bảo Như mỉm cười nhận lấy cặp rồi ôm vào trong ngực, chào ba mẹ, sau đó ra cửa.
Vì thời gian còn rất sớm, trời vẫn chưa sáng lên, đi học sớm như vậy cũng chỉ có học sinh muốn đến trường sớm để tự học.
Trong tiểu khu yên tĩnh, nhưng đèn đường vẫn đủ sáng.
Có lẽ nhiệt độ hôm nay thật sự giảm xuống, lạnh hơn rất nhiều so với sáng sớm hôm qua.
Bên trong người Hứa Bảo Như mặc áo đồng phục mùa đông màu xanh và váy đồng phục, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng.
Cô ôm cặp sách đi đến cửa tiểu khu, từ xa có thể nhìn thấy Thẩm Độ đang đứng ở trạm xe đợi xe buýt.
Cô vừa nhìn thấy Thẩm Độ, lập tức nở nụ cười, ôm cặp chạy đến.
Bên ngoài bộ đồng phục, Thẩm Độ cũng mang một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, Hứa Bảo Như chạy đến, vui vẻ chào cậu, "Thẩm Độ, chào buổi sáng nha."
Thẩm Độ nhìn cô, không lên tiếng.
Hai người đứng sóng vai, lúc đang chờ xe buýt, Hứa Bảo Như lại hỏi Thẩm Độ, "Cậu ăn sáng chưa?"
Giọng nói của Thẩm Độ rất lạnh nhạt, nói: "Đến trường ăn."
Hứa Bảo Như nói: "Hôm nay tớ cũng chưa ăn, lát nữa đi cùng nhau đi."
Thẩm Không không trả lời cô, đúng lúc xe buýt đến, cậu quẹt thẻ trước cửa rồi lên xe. Hứa Bảo Như đi theo phía sau cậu, cũng quẹt thẻ rồi lên xe.
Hai người ngồi ở vị trí gần bên cửa sổ.
Vì còn quá sớm, trong xe cũng chỉ có hai người họ.
Hứa Bảo Như ôm cặp trong ngực, cúi đầu lấy từ bên trong ra một tờ đề toán, "Tớ có đề muốn hỏi cậu."
Gần đây Hứa Bảo Như hay đi học cùng Thẩm Độ, có đề toán nào không biết làm đều sẽ hỏi Thẩm Độ.
Mặc dù Thẩm Độ lạnh lùng, nhưng sẽ không từ chối giảng đề cho cô.
Cô lấy đề ra đưa cho Thẩm Đồ, tay chỉ lên đề, "Những chỗ khoanh tròn bằng bút đỏ đều không biết."
Thẩm Độ nhận lấy đề thi, cúi đầu nhìn, cậu nhìn những cách giải bài mà Hứa Bảo Như đã viết lên đề, nói: "Loại đề này không phải hiểu theo cách như vậy. Có phương pháp đơn giản hơn."
Hứa Bảo Như vội vàng đưa bút đến.
Thẩm Độ cầm lấy bút, viết cách giải bài bên dưới từng câu.
Hứa Bảo Như đến gần hơn chút, nghiêm túc lắng nghe.
Thật ra thì trường học không xa nhà lắm, Thẩm Độ giảng đề cho Hứa Bảo Như năm phút, rồi trả đề thi lại cho cô, "Tự làm đi."
Hứa Bảo Như "ồ" một tiếng, cô cầm đề thi lên, dựa theo những gì Thẩm Độ vừa nói cho mình nghe, suy nghĩ tính toán lại lần nữa.
Trong xe yên tĩnh, lúc qua thêm mấy trạm xe buýt nữa, mới dần dần có thêm mấy người lên xe.
Thẩm Độ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.
Mười phút sau, xe buýt đến cổng trường.
Hứa Bảo Như gấp đề thi lại, bỏ vào trong cặp, ôm cặp xuống xe.
Xuống xe, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng. Ở cổng trường học có rất nhiều học sinh, Hứa Bảo Như đứng bên dưới chờ Thẩm Độ, thấy cậu xuống xe, cười tít mắt hỏi: "Cậu muốn ăn cái gì?"
"Đến căn tin." Thẩm Độ không để ý đến Hứa Bảo Như, đi thẳng vào trong trường học.
Hứa Bảo Như đuổi sát theo sau, tung tăng đầy sức sống, cười nói: "Tớ cũng đến căn tin, chúng ta cùng đi nha."
Thẩm Độ không trả lời cô, vào trường học, cứ thẳng hướng đến căn tin mà đi.
Đến căn tin học sinh, trong này đã có rất nhiều người.
Hứa Bảo Như đi lấy đĩa đựng thức ăn, đến cửa sổ bán bữa sáng mua một chén cháo bát bảo, một cây xúc xích nướng, hai chiếc bánh bao chiên.
Cô mua bữa sáng xong, đi ra căn tin nhìn thử, sau đó liếc mắt đã nhìn thấy được Thẩm Độ.
Cô không kiềm được cười một tiếng, lập tức bưng đĩa thức ăn qua đó với cậu.
Cô ngồi xuống ghế đối diện Thẩm Độ rất tự nhiên, thậm chí có mấy nữ sinh xung quanh đều nhìn về chỗ cô.
Hứa Bảo Như không chút để ý đến những ánh mắt của người khác, cô hỏi Thẩm Độ, "Nghỉ đông cậu có ra ngoài không?"
Thẩm Độ hừ hững nói: "Không biết."
Hứa Bảo Như vừa ăn mấy muỗng cháo bát bảo, vừa ngẩng đầu lên, nói: "Nghỉ đông tớ phải trở về quê, có lẽ phải hết năm mới quay lại."
Thẩm Độ ừ một tiếng, không có cảm xúc gì.
Hứa Bảo Như mỉm cười nhìn Thẩm Độ, cô nói đùa: "Cậu cũng đừng nhớ tớ quá đó."
Động tác cầm muỗng khuấy chén cháo bát bảo của Thẩm Độ ngưng lại, cậu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Hứa Bảo Như.
Trong đôi mắt trầm tĩnh không có tâm trạng gì, vẫn lạnh nhạt hệt như bình thường.
Hứa Bảo Như bật cười, không đùa giỡn nữa, nói: "Chắc khoảng hai ba ngày sau khi hết năm tớ sẽ quay lại."
Thẩm Độ cụp mắt xuống tiếp tục ăn sáng, vẻ mặt và giọng nói đều rất thờ ơ,