Kỳ thi cuối kì ở Nhất Trung, sắp xếp thời gian rất eo hẹp, ba ngày đã thi xong sáu môn.
Kỳ thi vừa kết thúc, tiếp theo chính là kì nghỉ đông.
Xế chiều ngày hôm đó thi xong môn cuối cùng, cuối cùng mọi người cũng thả lỏng, trở lại phòng học, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị nghỉ.
Hứa Bảo Như cũng đi xuống bên dưới lớp thu dọn đồ, Hà Minh Việt quay lại hỏi cô, "Bảo Như, kế hoạch nghỉ đông của cậu thế nào? Qua mấy ngày nữa bọn tớ định đi trượt tuyết ở sân trượt tuyết, có cần gọi cậu không?"
Hứa Bảo Như mới xếp chồng các đề bài thi vừa được phát xuống lên nhau, vừa sắp xếp lại vừa lắc đầu nói: "Tớ không đi được. Hai ngày nữa tớ phải về thành phố Giang rồi."
Hà Minh Việt hỏi: "Cậu không ăn tết ở đây à?"
Dương Húc cũng quay lại, nói: "Đúng vậy đó, bọn tớ còn định lúc ăn tết sẽ gọi cậu ra ngoài chơi."
Hứa Bảo Như cười, nói: "Tớ phải về quê mà. Nhưng hết năm chắc là tớ quay lại rồi."
Hà Minh Việt nói: "Vậy đến lúc cậu quay lại thì nói một tiếng trong nhóm trên Wechat, dù sao khi ăn tết chúng ta phải tụ tập ăn một bữa mới được."
"Được." Hứa Bảo Như cười đáp.
Cô vừa dứt lời, lại có ba bộ đề tiếng anh được phát xuống, tất cả bạn học trong lớp đều kêu gào lên, "Nhiều bài tập như vậy làm gì chứ, có để cho người ta ăn tết thật ngon không."
Đúng lúc chủ nhiệm lớp là Trương Thư đi vào phòng học, nghe đám học sinh của mình than phiền, nói: "Đừng tưởng rằng nghỉ là để mấy đứa chơi, học kỳ kế tiếp vừa kết thúc là lên lớp mười hai rồi. Các em muốn chơi, chờ thi đại học xong, muốn chơi thế nào cũng được."
Chủ nhiệm lớp lên tiếng, mọi người cũng im lặng lại, bên dưới lớp chỉ nhỏ giọng than vãn, "Nhiều bài tập phải làm thế này, làm gì còn thời gian ăn tết nữa."
Dương Húc quay lại, nhỏ giọng nói với Hứa Bảo Như: "Bảo Như, đến lúc cậu làm xong bài tập nhớ gửi vào trong nhóm nhé, cho tớ chép với."
Hứa Bảo Như nói: "Đừng mơ, tự làm đi."
Dương Húc: "Cậu đừng như vậy mà —–"
Hứa Bảo Như lắc đầu, không cho cơ hội thương lượng, nói: "Lúc trước là ai nói phải làm người thật tốt vậy?"
Dương Húc: "...."
Hà Minh Việt ngồi ở bên cạnh, nghe vậy thì phụt cười thành tiếng.
Dương Húc đuối lý, uể oải nói: "Được rồi, là tớ." Nói xong lại quyết chí, "Bắt đầu từ ngày mai, tớ nhất định sẽ làm người thật tốt!"
Hứa Bảo Như cũng không nhịn được cười, cô lại tiếp tục chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Giáo viên các môn đến lớp dặn dò bài tập nghỉ đông xong, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nói rất nhiều lời, chủ yếu là đốc thúc mọi người dù nghỉ cũng không được lơ là, phải chăm chỉ đọc sách học tập, còn dặn dò mọi người chú ý an toàn trong kì nghỉ đông, phải cách xa mấy loại pháo bông pháo nổ.
"Những gì thầy vừa nói, mấy đứa nhớ rõ rồi chứ?"
Các bạn học dưới lớp đều rơi vào trạng thái nóng lòng về nhà từ sớm, đồng thanh nói: "Nghe rõ rồi ạ!"
Lúc này Trương Thư mới nói: "Được rồi, nghỉ đi."
Lời vừa dứt, bạn học trong lớp hưng phấn vọt ra khỏi phòng học trong chớp mắt.
Hứa Bảo Như cũng thu dọn đồ xong, đeo cặp lên đi ra khỏi phòng học cùng Trương Dĩnh.
Vì hôm nay nghỉ đông, mọi người đều về nhà, ở cổng trường có rất nhiều xe nhà đến đón con cái đậu lại, người đông tấp nập, kẹt cứng.
Hôm nay ba mẹ cũng đến đón Hứa Bảo Như, cô vừa ra đến cổng trường, từ xa đã nhìn thấy xe nhà mình đậu ở đối diện đường.
Mẹ cũng nhìn thấy cô, bà ngồi ở vị trí phó lái, mỉm cười ngoắc tay với cô.
Hứa Bảo Như nhìn thấy mẹ, lập tức mỉm cười.
Cô quay đầu lại hỏi Trương Dĩnh, "Ba mẹ cậu đến đón cậu à? Có muốn ngồi xe nhà tớ về không?"
Trương Dĩnh nói: "Không sao, mẹ tớ vừa gọi điện thoại đến, họ đang trên đường đến rồi."
Hứa Bảo Như nghe Trương Dĩnh nói có ba mẹ đến đón, nên không lo lắng nữa. Cô cười ôm lấy Trương Dĩnh, vui vẻ nói: "Năm mới vui vẻ! Năm sau gặp lại nhé!"
Trương Dĩnh cũng cười, nói: "Năm sau gặp."
Hứa Bảo Như tạm biệt Trương Dĩnh, sau đó đi về hướng đối diện đường.
Lúc đi đến chỗ đối diện, vẫn quay đầu, mỉm cười vẫy tay với Trương Dĩnh.
Trương Dĩnh cũng cười vẫy tay với cô.
Hai cô gái chào nhau xong, lúc này Hứa Bảo Như mới ngồi vào trong xe.
Vừa ngồi vào xe, lò sưởi trong xe xóa tan sự lạnh lẽo rùng mình trong nháy mắt.
Hứa Bảo Như sờ sờ mặt mình theo bản năng, cảm thán: "Trong xe ấm áp quá."
Mẹ Hứa cười nói: "Lạnh à? Bảo con mặc nhiều vào thì con không nghe."
Hứa Bảo Như nói: "Trong phòng học vẫn ổn."
Ba Hứa lại xe, chậm rãi đi theo sau dòng xe.
Mẹ Hứa đưa nước vừa mới mua cho con gái, hỏi: "Nghỉ đông bao lâu vậy?"
Hứa Bảo Như vừa mở nắp uống nước, vừa nói: "Hai mươi mấy ngày, không hết tết."
Mẹ Hứa nói: "Giờ đi học phải chịu khổ, lên đại học là đỡ hơn rồi."
Lại hỏi: "Thi ra sao rồi? Cảm giác thế nào?"
Hứa Bảo Như lắc đầu, "Không biết, không cảm giác được gì."
Mẹ Hứa cười cười, "Được rồi, không hỏi con nữa."
Dứt lời, lại quay đầu hỏi con gái, "Buổi tối con muốn ăn cái gì? Tối nay nhà ta ăn ở bên ngoài."
Khoảng thời gian gần đây, mỗi ngày Hứa Bảo Như đều học tập kiểm tra, đã lâu không ra ngoài ăn cơm. Vừa nghe mẹ nói tối nay ăn ở ngoài, trở nên vui vẻ trong chớp mắt, cô nghiêng đầu suy nghĩ, sau