Kì nghỉ đông thoáng cái đã trôi qua ba ngày, hôm nay Tần Phong gọi Thẩm Độ ra ngoài chơi bóng. Nhưng không biết có chuyện gì với Thẩm Độ, liên tục mắc sai lầm.
Tần Phong cảm thấy rất kì lạ, "Mấy hôm nay cậu sao vậy? Không có trạng thái à?"
Thẩm Độ thuận tay ném bóng rổ cho Tiết Chiếu, anh xoay người, đi đến chỗ khán đài, cầm chai nước suối mở nắp uống một hớp lớn.
Tần Phong cũng đi đến, nghĩ định vừa đùa giỡn vừa thăm dò, "Làm sao vậy? Bảo Như về quê đón tết, cậu không quen à?"
Thẩm Độ nghe vậy thì nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía cậu ta, "Cậu uống nhiều rồi?"
Tần Phong cười ha ha, "Nói đùa thôi nói đùa thôi." Cậu ta nói xong, cũng không ầm ĩ nữa, hỏi rất nghiêm túc: "Nhưng mấy ngày nay cậu xảy ra chuyện gì à? Có tâm sự hả?"
Thẩm Độ uống nước xong, ném chai nước rỗng vào thùng rác, nói: "Suy nghĩ nhiều rồi. Đi đây." Cậu nói xong, liền cầm áo khoác lên, đi thẳng ra bên ngoài sân bóng rổ.
Thẩm Độ từ sân bóng rổ đi ra, đi thẳng về nhà.
Cuối năm Thẩm Uyển Thu bận rộn công việc, buổi tối không về nhà ăn cơm, gọi điện thoại cho Thẩm Độ, nói: "Hôm nay mẹ phải tăng ca, buổi tối không về ăn cơm được, con tự gọi thức ăn bên ngoài được không?"
Từ nhỏ Thẩm Độ đã quen với chuyện mẹ mình bận rộn, cậu đáp một tiếng vâng, nói: "Mẹ về sớm chút ạ."
Thẩm Uyển Thu ở đầu bên kia điện thoại cười, nói: "Được."
Cúp điện thoại, Thẩm Độ liền lên lầu tắm rửa.
Tắm xong đi ra, đã là tám giờ rưỡi.
Cậu cầm điện thoại ném trên tủ đầu giường lên, muốn xem thời gian, mở màn hình, lại thấy một yêu cầu thêm bạn trên Wechat.
Trực giác nói cho cậu, cậu biết đây là ai.
Mở ra nhìn, quả nhiên là Hứa Bảo Như.
Nơi xác nhận thông tin viết: "Thẩm Độ, tớ là Hứa Bảo Như, tớ có đề muốn hỏi cậu."
Thẩm Độ nhìn chằm chằm phần xác nhận thông tin một hồi, lâu sau, cuối cùng vẫn bấm chấp nhận.
Bên kia điện thoại, Hứa Bảo Như đang ở trong nhà ông nội ăn tết.
Ăn cơm tối xong, cô ngồi ở ghế sofa trong phòng khách, vừa nghe người lớn nói chuyện phiếm, vừa chơi điện thoại.
Thời điểm Thẩm Độ chấp nhận yêu cầu thêm bạn của mình, cô kích động đến mức suýt nhảy cẩng lên.
Vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa, vừa cầm điện thoại đi lên lầu, vừa gửi Wechat cho Thẩm Độ, "Năm mới vui vẻ!"
Đầu kia điện thoại, Thẩm Độ đang ngồi trên ghế ngoài ban công phòng ngủ, ngắm nhìn ra ngoài cửa sổ. Đôi mắt đen nhánh hệt như bầu trời đêm trầm tĩnh tối nay, không biết đang suy nghĩ gì.
Âm thanh thông báo Wechat vang lên, cậu mới rũ mắt, nhìn điện thoại đặt trên bàn trà.
Cậu nhìn thấy Hứa Bảo Như gửi tin nhắn đến, nhưng không cầm điện thoại lên, cũng không trả lời lại.
Bên kia điện thoại, Hứa Bảo Như cầm điện thoại đi về phòng, cũng đi ra bên ngoài ban công. Cô ngập tràn vui vẻ, gõ chữ vào khung đối thoại trong Wechat: [Tớ nghĩ là cậu sẽ không chấp nhận tớ đâu.]
Lúc Thẩm Độ nhìn thấy tin nhắn này, không kiềm được mà nhíu mày, cuối cùng cậu cũng cầm điện thoại lên, trả lời một câu: [Không phải cậu muốn hỏi đề à?]
Hứa Bảo Như nằm trên ghế sofa ở ban công, nhìn tin nhắn Thẩm Độ trả lời mình, không nhịn được cười, lập tức nói: [Đúng vậy!]
Cô được voi đòi tiên, [Hay là gọi video đi? Tớ thật sự có nhiều đề muốn hỏi lắm.]
Thẩm Độ từ chối, tích chữ như vàng: [Gửi đề qua.]
Hứa Bảo Như biết Thẩm Độ sẽ từ chối.
Cậu lạnh lùng như vậy, sao có thể gọi video với cô được.
Cô lại không nhịn được cười, ngồi dậy từ trên ghế sofa, ngồi xổm bên bàn trà nhỏ, mở đề toán ra, chụp lại mấy bài gửi đi.
Đầu bên kia, Thẩm Độ nhìn mấy bài Hứa Bảo Như gửi đến, mỗi bài đều mở ra xem qua, sau đó nói cách làm đơn giản của mỗi bài.
Hứa Bảo Như đã quen với cách giảng đề của thẩm Độ, cậu sẽ không nói thẳng câu trả lời, chỉ đơn giản nói qua cách giải, muốn để cô tự suy nghĩ.
Nhưng thật ra thì hôm nay Hứa Bảo Như không phải thật sự muốn hỏi vấn đề này, cô chỉ muốn thêm Wechat của Thẩm Độ, sợ cậu từ chối nên mới nói như vậy.
Cô xem xong những cách giải bài Thẩm Độ gửi đến cho mình, hỏi cậu: [Cậu đang làm gì đó?]
Thẩm Độ nhìn tin nhắn Hứa Bảo Như gửi đến, ngón tay gõ chữ trên màn hình, trả lời bằng mấy chữ ngắn gọn: [Mới vừa về nhà]
Hứa Bảo Như: [Cậu đi đâu à?]
Thẩm Độ: [Chơi bóng.]
Hứa Bảo Như nhìn tin nhắn trả lời của Thẩm Độ, cười rất vui vẻ.
Cô ngồi dưới đất, gửi đi một tin nhắn trả lời, [Tớ thật sự nhớ cậu quá.]
Đầu kia điện thoại, ánh mắt Thẩm Độ nhìn vào tin nhắn Hứa Bảo Như gửi đến, trầm mặc trong chốc lát. Thoát khỏi Wechat, khóa màn hình điện thoại