Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
N3+N1+N2
Warning: Chương này vẫn chưa hết nặng đô, vẫn cần lên tinh thần trước khi đọc tiếp nhé :>.
τPhùng Thời cầm một cây châmḷdài, nhọn hoắt, gí sát{mắt Lý Nhu Phong.
ịĩLão nói: “Lý Nhu Phong, quay quaľđây.”
ụDựa vào tiếng Phùng Thời, Lý Nhu Phong lặngἶlẽ xoay đầuỉvề phía lão, đôiἴmắt chẳng chớpἳlấy một lần.
i‹Phùng Thờiĩlại đổi châm:qua bên mắt¸kia của chàng, nhưngḷcon ngươi đenfnhánh đấy vẫn]không mảy mayĩdao động.
ɖ“Đúng làÏmù thật.” Lão cảm}khái, chẳng biết làìtán thưởng hay‹thương tiếc, rồi lạiịhỏi, “Mắt ngươi giốngĩnhư bị trúng(độc mà mù, aiĪđã bỏ thuốcĩngươi?” G.L*1309
gl“1.3 9|word.press
ЇịLý Nhu Phong đáp: “Là huynhĺtrưởng tôi.” G|L“1309
ΙფṀọḨㄣṦầѦęໜὐϪỆ(13}09
ẹPhùng Thời chậcĮlưỡi: “Huynh trưởng ácĬđộc.” g.l+1309
1:3:0:9ЅọἓغぁΈÈ໔ḎടṞəㅺẵ
ỉἳLý Nhu Phong nhớ tớiìtình cảnh ngàyỉđó. Chàng theo thườngílệ qua thămİvợ chồng đại•ca, đại ca nhưjthường lệ phaĩmột tách tràjcho chàng. Chàng uốngìchưa được bao:lâu thì khôngịnhìn thấy gìînữa, dưới bụng cũng,bắt đầu đauḷâm ỉ. G/L+1309
gl|13/09*word:press
ǂChàng ngheìgiọng đại caìrun lên: “Quân của Ngô vương sắpἱđánh tới đây, họíLý chúng taỉcó quan hệỉsâu đậm với Trừng vương, sẽịkhó thoát kiếpĩnạn này. Tam đệ, tính:đệ hiền lành, thiệnïtâm, cả đời chưa•từng thấy máu,tươi. Ta hi vọng, choỉđến lúc chếtḻđệ cũng khôngïphải trông thấy.” gl,1309
ăബỊᴥḀソḴűՍắฦÔΪἃ|13/09
ἶîĐạiἴca còn nói: “Ngườijnhà họ Lý:chúng ta đờiịđời hiển quý, dẫuịcó chết, cũng phảiịchết cho caoInhã, thanh sạch.” G;L1309
13:09PỹẤửㄬcẪທἲชṨǔきỀ
ǒ… gl13-09
1.3.0.9ϕځửőㅻЫἲႪởധṔėㆆẠ
ڽLý Nhu PhongÎlắc đầu: “Không cầnɩcông công nhọcỉlòng.” g‘l13}09
G:L13)09word:press
ĭḷPhùng Thời cười. gl.1309
ÉถỂǁṼㄼṌكՔ║๑ửՃἤ:13)09
ảLão hàiìlòng khen: “Lý Nhu Phong, hóa raỉngươi thức thờiínhư vậy.” G.L13}09
G}L{13l0.9ЬầĨɤぁΑẠഘὑഝộʧㄫờ
[(Trên bểỉtắm vẫn cònĩlãng đãng mộtîtầng hơi ấm, hươngɪthơm thanh mátɩcủa đạm trúcİdiệp lan tỏa¸bốn bề. Phùng Thời dẫn Lý Nhu Phong ngồi lên]giường trúc, cởi áoícho chàng. Lão ngắmľnhìn tướng mạoἲchàng trai trướcἵmắt, càng nhìn càngɩvừa lòng, thuận tayἷvuốt má chàng: “Conḷđiếm kia thậtĩcó mắt nhìnἷngười, quả là hạng[tuyệt phẩm.” Thấy chàngἲmù lòa màĬngoan ngoãn thế, trongĭlòng đúng làἶsinh ra thứịcảm giác trìu(mến vạn phần. gl-1309
gl*13‘09word;press
aLý Nhu Phong khôngɩđợi tay lão)siết mạnh, liền phủìmôi qua. Ngay khiỉchạm đến, Phùng Thời đã biếtɨngười này khác[hẳn đám tiểuἴnội giám từngỉhành lạc cùngĭmình. Môi lưỡi chàngïcứng cáp, có sứcḷlực đàn ông, cóĮtính xâm lượcἴmạnh. Phùng Thời nghĩ cảm giácЇnày mới mẻ, thúìvị, mình cũng không]phải phí sứcínên cứ nhắmímắt hưởng thụ. Quaἵgiây lát, bất chợtɪnhận thấy dướiıthân mát lạnh, lãoíliền bật dậy, trừng,mắt mắng: “LÀM CÀN!” gl*13{09
1309ɔạɥㄣƠḖขḞ๗Ữڟㄹớ
ɨÎLý Nhu PhongÏcản lại bànįtay Phùng Thời đấm tới, tay kiaÎvẫn đang xâmìnhập, nhẹ giọng trấnɪan: “Công công hãyithả lỏng đi.” G.L*1309
g,l13.09}wordpress
غChất giọngỉchàng dìu dịu, mátịlành, rót vào tai Phùng Thời, lão‹chỉ thấy nhưịgiữa tiết thuỉhanh hao được}nhấp một chénɪmật lê XuyênÏbối mẫu [1], khoanịkhoái thấm vào²tim gan vậy. gl“1.3 9
gl=1309wordpress
ġĐấyḷthật sự làīthời khắc phápígiới rợp hoa, bồ(đề mưa nhuận. Phùng Thời tịnhÍthân vào cungἰhơn ba mươiĩnăm, nào đã gặpɩlại cảm giácIgió êm đềmɩhóa mưa phùn, hoaḽươm sắc thắmîmuôn trùng thànhİquan như thế? Lãoítham lam thúcÍgiục: “Nhanh hơn chút! Mạnhíhơn chút nữa!” GL)13:09
1.3/0.9äệửぅΥἧ໕ỚႱúڇㄳḨ
īἵDồnıđến cực hạn, lạiİbật vút lênïchín tầng cao, toànἶthân ướt mềm, bênĬtai như ngheἰpháp âm văngïvẳng, mở mắt nhưĬgặp đầy trờiĨmưa hoa. Như giữaĮbao tiếng trốngỉtrời rền rã, từḹhư không thảĩmột sợi thanhİrõ ràng lọt:thẳng vào tai: “Tiêu Yênĩở đâu?” G-L(1309
g|L13;09}wordpress
ùPhùng Thời ngấtĩngây hoan lạc, uïmê đáp: “Tiêu Yên ởíthành ——” Chợt mộtĩluồng ý thứcíbừng lên trongĩđầu, Phùng Thời mở choàng mắt, quát, “NGƯƠIÎLÀ AI!” G‘L13.09
ЛიỴɘṪがỲʑBǎ໑ẾΫṖ.13,09
ḷịLý Nhu Phong kìmĺchặt hai tayỉlão sau lưng, tayIkia chàng ấnЇlên ngực lão, cấtĮgiọng vô tìnhḹmà tuyệt vọng: “Tiêu Yênḹở đâu? Nếu không}nói ta sẽıgiết ngươi.” g)l13;09
GL)1’3:09Ҁǒõďㅿ9ḬจỰ๘Ếếㄠệ
ճPhùng Thời mắngìto: “Giỏi lắm gianɩtế Trừng tặc! Dámỉto gán trà³trộn vào nhàïgia!” Dứt lời liềnĩgồng sức tựaĺhổ lang, hòng tránhìthoát khỏi Lý Nhu Phong. g.l+1309
GL/13-09word.press
***
ìīBên ngoàiỉnhà họ Phùng, bóngἳđêm gột rửaítất thảy, cứ ngỡ:đâu rằng đâyľvẫn là thiênịhạ thái bình, thếịgian yên ả. Từ¸đằng xa vọng(lại nhịp vóịngựa lớn dần, cuốiịcùng dừng hẳnĪtrước ngôi phùÏđồ. Bão Kê nương nương xoay người nhảy)từ lưng ngựaiô xuống đất, đoạnìquay qua đỡímột cậu béìnhem nhuốc. gl)13.09
13/09dńḈɓこảỎღὂฦḶśㄴề
êMở cổngỉngôi phù đồ, nàng)dắt ngựa vào²trong, tiếp đó cầm}ra một cây²sào trúc dàiɪkhoảng hơn trượng. gl)13.09
G/L+1309word;press
ĩĨBão Kê nương nươngịdẫn cậu béḹnhem nhuốc quaĬbên hông nhàἶhọ Phùng. Đến vị¹trí gần phòngıtắm nhất, nàng tìmɨkhoảng tường vữngìchắc, gác một đầuĩsào trúc lên, đầuĮkia tự mìnhĨvịn chắc. Xong thìĮhỏi cậu bé: “Trèoịlên được chứ?” gl)13(09
1ႵẽạộㄬồņЙٿჁý7Ỳ+1(3)09
aCậu¹bé gật đầu. Tuyịcậu gầy trơ¸xương đấy, nhưng lạiflinh hoạt nhưịkhỉ con. Cậu vớiḹtay bám chắc, nhảyἴtót lên sàoİtrúc rồi leo¸thoăn thoắt, chẳng mấy²chốc đã chễmĭchệ trên đầuìtường. gl13-09
øɛ Không biết một con cho Bão Kê ửҍ
ḹịBão Kê nương nương hỏi: “Thấy gìîkhông? Phòng nào sángíđèn?” GL13,09
1:3:0:9ԶڇŨāㅆѬÚჶéงÉɥㄢỶ
ɔCậu bé đáp: “Tốiĩthui hết cả, cóįmỗi căn gầnἶsát chúng taḻnày thắp đèn:thôi.” g+l1(309
GL‘13|09word|press
ï(Bão Kê nương nương ngoắc tay, cậuĮbé liền trởἰlại sào trúcìtuột vèo xuống. G/L13“09
uใὦūêおṢċϚ٨กḦՎἡ”1.3 9
фBão Kê nương nươngľvác sào trúc, nắmịtay cậu béĪdẫn sang lốiícửa sau. Nàng nói: “NhócỉĐinh Bảo, lát nữa¸nhóc lại trèoïvào mở cửa}cho ta. Nhớ nhẹıchân nhẹ tay(đừng làm Đạiìlang quân củaįta giật mình.” gl*13{09
g’l|13)09Ѫ⊰Ṓɦㄨ2ủჩἶหỸöㅁἢ
ļļNhócἰĐinh Bảo ngẩng)đầu, nửa tò mòÏnửa hoài nghi: “Nương,nương, đây là nhà•ngài thật ạ? Sao}ngài không vào)được?” gl“1.3 9
gl)13.09,}WORDPRESS
yBão Kê nương nương trả lời: “Đươngἶnhiên là nhàıta rồi. Đợi chútἲnhóc gặp Đạiɪlang quân là)biết ngay.” Nàng vuốtĺlên thanh rựaỉbên hông, lạnh lùngìbổ sung, “Sau nàyỉcũng là nhà²của nhóc.” G-L(1309
~♥~♥~♥~
Ghi chú:
[1] Mật lê Xuyên bối mẫu: Thức uống có tác dụng thanh nhiệt, giảm ho khan, thích hợp cho người bị khản giọng mất tiếng, viêm phế quản, viêm họng.
Nguyên liệu chính là thu lê và bối mẫu Tứ Xuyên, cùng vài dược liệu khác như la hán quả, kim ngân, bạc hà, gừng, táo tàu… và mật ong, đường phèn.
Cách làm là xắt nhỏ hoặc xay lê, giã nát dược liệu, bỏ tất cả vào nồi ninh nhừ rồi rây chắt nước, bỏ đường, ninh thêm đến khi nổi bong bóng nhỏ thì quấy liên tục, nước hơi sệt thì tắt bếp, quấy thêm 20′ rồi chờ nguội để thêm mật ong, tiếp tục quấy đều và trút vào lọ. Món này bảo quản trong ngăn mát, khi dùng thì múc một thìa hòa vào nước ấm.