Nhu Phong

Chương 21


trước sau

Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309

Người cõi âm rời khỏi dương bạt sẽ cóïcảm giác gì?

Bão Kêjnương nương đã hơn một lần nghe]chính miệng người cõi âm kể lại.

ú,lửa ấm bên mình thình lình vụt tắt, chớp mắt đã sa xuống hầm băng, từ đầu đến chân buốt cóng thấu xương thấu tủy, toàn thân tưởng chừng bị ngàn vạn mũi kim do băng kết thành châm ngập da thịt.

ôĐóï,điềm báo thối rữa.

ըNàng trông thấy Lý[Nhu Phong hốt nhiên rùng mình, dừng bước ngoái đầu, hoang mang xoay khắp bốn phía. G,L1.309
gl1309@word;press
Chẳng cần quáilâu, chàng bắt đầu luống cuống.ÍChàng đã không thể đứng yên.ÍCon người khi lo âu sẽ trở nên cuồng chân, bước loanh quanh vô{định.°Hai tầng thế giới đan cài trong chàng đảo loạn. Đôi mắt chàng chứng kiến chuyện âm gian, bên tai chàng vang vọng tiếng dương thế, một khi tâm trạng rối bời, hai tầng thế giới này liền nhiễu động. G,L13-09
gl13;[email protected]
ɥChàng bắt đầu va vào đoàn người nườm nượp nối đuôi lui tới trên phố chợ, nhận lấy vô{số lời nhiếc mắng cay nghiệt.ÍChàng không dám dịch chuyển nữa, chàng gọi: “Nương nương! Nương nương!”Mỗi tiếng mỗi nôn nóng hơn. GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
Phải chăng chàng luôn nghĩ, trong thế giới riêng mình trông thấy được kia, một quầng lửa như nàng là,rất dễ tìm?ÍCái thế giới đen tuyền một màu với bao quỷ hồn phiêu đãng, một quầng lửa như nàng này, chỉ cần nằm trong tầm mắt của chàng thìÍchẳng lý[nào cóïthể mất dấu. GL.1,309
1309@dfhntyêĩm)*&(^sehê_)ghêdfyêfhêĩmnĩm*()
ùNhưng Bão Kêjnương nương biết chàng không còn thấy mình nữa. Nàng ngồi lọt thỏm giữa tàng láirậm rạp của một cội hòe]già. Loại cổ thụ nửa cây nửa quỷ mấy trăm tuổi này đều đã thành tinh, âm khí¸rất nặng, đủ để bọc kín một dương bạt mới hai mươi năm như nàng. GL@13/09
seynseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêSDRê@1309
~Bên đường vẫn lanh lảnh rộn vang những lời rao đầy vần điệu từ hàng dãy sạp, quán, từng tiếng bắt tai, nhanh chóng át mất giọng Lý[Nhu Phong.ÍChàng gọi đến khô{cổ, ho khan vài tiếng. Khi nhấc tay che]miệng, chẳng biết phải chăng đã ngửi thấy đầu ngón tay mình bắt đầu bốc mùi thối rữa, chàng bất giác nôn khan. GL’13*09
[email protected]
ʘBỗng đâu từ đầu đường cóïtên lưu manh nghênh ngang đi lại, hất chàng ngã nhào xuống đất. Bão Kêjnương nương thấy chàng cúi gằm đầu, lọn tóc đen nhánh chợt như bị sương tuyết lan phủ, trắng hết quáinửa. G.L1,309
gl:1309@word:press
/Bão Kêjnương nương thầm nghĩ nguy mất rồi! Lý[Nhu Phong thế này là,sắp biến thây ma!Một khi chàng đánh mất lý[trí, chỉ sợ cả con phố này sẽ máu chảy thành sông. Đạo sâu ẩn chốn phố phường, nào ai dám chắc khu phố chợ này sẽ không xuất hiện cao nhân Đạo gia muốn lấy mạng chàng! Nàng đang tính trèo xuống, thìÍthấy Lý[Nhu Phong chầm chậm thả tay đang che]mặt ra, cuối cùng thần sắc đã ổn định như cũ. G,L13|09
gl.1309@wordpress
ղBão Kêjnương nương thở phào, chợt ý[thức mới rồi mình còn thấp thỏm âu lo vìÍ[Nhu Phong. Nàng bỗng dưng nổi cơn thịnh nộ, phần tâm nhiệt tình cũng nhanh chóng nguội lạnh, sắt đáitrở lại. Thừa lúc Lý[Nhu Phong nhìn qua hướng khác, nàng nhảy khỏi cội hòe, tung người lên ngựa, phóng như bay vào ngõ nhỏ bên cửa tây. GL*13’09
[email protected]
Thẳng hướng tây, đi qua hai con phố thìÍtới khu Lộc. Khu Lộc này ở vào thượng nguồn sông Tần°Hoài.ÌDưới thời Trừng vương trị vìÍthìÍtrong vùng cóïkhoảng ngàn hộ gia đình, phần lớn đều theo nghề nấu rượu. Tuy sau chừng ấy chiến loạn, số hộ đã giảm đi một nửa, song đây vẫn là,nơi tụ tập nhiều phường rượu lớn nhất thành Kiến Khang. GL*13’09
gl;1309@wordpress
ŋVừa vào khu Lộc đã nghe]hương rượu ngây ngất say lòng. Bão Kêjnương nương đi thẳng đến một nhà,bán rượu LạcÌDương.jRượu phương bắc luôn rất mạnh và,ngấm lâu, phường rượu của nhà,này nổi danh với “Bạch Đọa xuân lao” (rượu thuần Bạch Đọa), được tán dương là,vị đậm hương nồng, đã uống ắt sẽ say, trọn con trăng không tỉnh. Tương truyền từng cóïkẻ cướp bởi vìÍvừa uống đã say mà,bị tóm gọn, từ đóïdẫn tới một câu lưu hành trong giới hiệp khách giang hồ: “Chẳng sợ gìÍgiương cung rút đao, chỉ duy sợ Bạch Đọa xuân lao” [1]. GL13^09
1309@)*&(^sêdfysrhe5yú7ĩmn()*&*TB(*(8765
Những khi trong túi rủng rỉnh, Bão Kêjnương nương rất thường đến đây nên kháithân quen với tiểu nhị.îSố tiền lấy từ chỗ Pháp Tuân vẫn còn dư kháikhá, nàng dốc hết ra, gọi tiểu nhị dọn Bạch Đọa xuân lao thượng hạng cho mình. GL1.3,09
gl13+09@wordpress
éTiểu nhị cười tít mắt: “Nghe]bảo nương nương lại vào phủ củaÌDương tướng quân à?” GL)13/09
gl1309@wordpress
ãBão Kêjnương nương không xem đóï,châm chọc, chỉ cười nhạt đáp: “Bắt tin nhanh đấy.” G|L1.309
Gl.1309@Wordpress
ή“Nương nương là,người tôi luôn ghi khắc trong lòng mà, sao cóïthể thiếu quan tâm được.” GL’13*09
gl1309@wordpress
Bão Kêjnương nương cười nhẹ. Nàng nhìn quanh phường rượu thấy các ghế đều trống, ngoài mình ra thìÍchẳng còn ai khác, bèn hỏi: “Sao đêm nay vắng quáivậy? Ta thấy bên đầu phố kia đèn đuốc như ban ngày, trông tưng bừng lắm.” GL,13@09
gl=1309@word|press
څTiểu nhị than: “ThìÍphải vắng thôi. Ngài không biết chứ, hôm nay Ngô{vương giáilâm bên quán kia, chẳng biết sao tự nhiên nổi hứng, nhất định phải tự xắn tay làm việc, còn để vương phi bán rượu, ra vẻ là,gia đình thương nhân.ÍCàng nhiều người mua thìÍngài ấy càng vui.°Hồi đầu dân chúng cũng sợ lắm, nhưng về sau phát hiện mua rượu còn được thưởng tiền nên ùn ùn kéo nhau qua đó. Ngài xem đấy, bảo sao mà,không tưng bừng?” GL+13|09
gl1309@word,press
ځBão Kêjnương nương rút một đôi đũa trong ống đũa, gõ ngược lên bàn để so cho ngay, rồi gắp lấy một hạt lạc bỏ vào miệng. Nàng bấm đốt tính toán: “Giờ Tuất (19h) sẽ chết người. Nhớ đóng cửa sớm.” GL.13-09
gl1309@wordpress
ǁTiểu nhị cười: “Tiết lộ thiên cơ, ngài không sợ trời phạt à.” GL-13,09
1309@lgbvyú*%Bp;yú)(yú&*&R%C#êHNOL?yú
oBão Kêjnương nương lại ăn một hạt lạc, nhai ngon lành: “Phạt thìÍphạt thôi, cóïsinh tử nào mà,ta chưa kinh qua, đã bao giờ ông thấy ta sợ chưa?” G,L1.309
GL1309@WORDPRESS
Tiểu nhị nheo mắt cười, bưng rượu đến cho nàng. Đồ dùng uống rượu được xếp trên một khối ngọc bích cổ ram ráp, bên cạnh đặt vài nhành hoa dành dành. Ngọc và,hoa, hai màu xanh trắng đan xen rất tinh tế. GL)13/09
gl1309@word;press
σTiểu nhị thấy Bão Kêjnương nương trầm ngâm nhìn khối ngọc cổ thìÍcười giới thiệu: “Bạch Đọa xuân lao vốn là,phải chứa trong bình ngọc. Bữa trước tôi vừa cóïđược một khối gạch°Hán đấy, bên trên chạm nổi năm chữ triện vuông.” Ngón tay ông ta nhịp nhịp lên khối ngọc, lẩm nhẩm, “Vĩnh°Hòa năm thứ chín’ —— Tôi nhớ trước giờ ngài thích mấy thứ bia đáikhắc chữ, chuông, vạc hay như này, nên muốn lấy ra khoe]chút.” GL*13+09
gl;1309@wordpress
ҁBão Kêjnương nương tự rót đầy chén, nốc một hơi cạn sạch, đoạn đặt cộp xuống bàn, hiên ngang nói: “Ông đừng hòng gạt tiền ta nữa. Từ hôm nay trở đi, nương nương ta không thèm ba cái thứ đấy!” GL.1,309
1309@êyúO*%^GVL*TYGBLP(YGER$ED)&
غTiểu nhị tủm tỉm châm đèn sáng trưng cả bốn góc phường để nàng thêm hứng thưởng rượu.³Ông ta mời: “Đêm nay vắng khách thìÍngài cứ uống thả cửa đi. Ban sáng bà,nhà,tôi bị ngã trật chân, tôi phải vào trông con giúp bà,ấy đây.” GL@13/09
gl1309@word;press
ʂBão Kêjnương nương nhắc: “Khoan, ông đóng cửa lại trước đã.” GL’13*09
gl1309@wordpress
Tiểu nhị ngóïqua đồng hồ nước: “Còn nửa canh giờ nữa mới tới giờ Tuất, chưa biết chừng sẽ bán thêm được đấy. Nương nương canh tiệm hộ tôi nhé.”ÌDứt lời thìÍđi vào trong. G.L1,309
$^yú**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$^dtêW#$#@1309
ɲBão Kêjnương nương ngồi đây tự châm tự uống, nghĩ bụng, cóïrượu ngon mà,không ai làm bạn thìÍđúng là,tịch mịch. Nghĩ thế rồi lại uống nhiều thêm. g|l1.309
ứ$^sêhndtêeETêded5daà^$^eê&*(%NC@1309
āChẳng mất quáilâu, quả cóïmột người tới mua thật. Bão Kêjnương nương rời bàn, loẹt quẹt giày vải đi qua, uể oải hỏi: “Muốn mua gìÍvậy?” g,l13|09
gl1309@wordpress
ếNgười kia lặng thinh. Bão Kêjnương nương vừa ngước mắt thìÍkhông khỏi ngạc nhiên. gl*13’09
Gl,1309@Wordpress
ņ,một cô{bé, thoạt nhìn chỉ độ mười lăm mười sáu tuổi, đôi mắt sâu to tròn, sống mũi cao, nước da trắng hơn dân Ngụy rất nhiều. G,L13-09
đYKR^yúyú8sh35%&$%yúYDêôSRHW%@1309
{này chắc là,người TâyíVực. Nghe]nói bên TrườngiAn, LạcÌDương cóïkháinhiều ca kỹ người°Hồ như thế, nhưng Kiến Khang ởÎGiang Nam đây lại rất hiếm gặp.Í{này trông dáng người rất mượt mà, đầy đặn.Ìíđã bọc áo dài kín bưng thìÍvẫn thấy rõ là,ïda cóïthịt, chứ không mảnh mai yểu điệu như các cô{gáiÎGiang Nam. gl-13,09
GL13,09@WORD-PRESS
{cũng đang nhìn thẳng vào nàng, giống như đã nhận ra nàng, trong mắt lại chứa ý[trốn tránh. gl13^09
1309yúyúhYTefý9%^*%^FHShƠ}”6th&*(&SDcê
Bão Kêjnương nương mơ hồ nhận ra cóïÍđóïkhác thường, nhưng chẳng thể nói rõ. Nàng lặp lại câu hỏi: “Cô{cần mua gì?” gl^13(09
gl=1309@word|press
ҫTiếng°Hán của cô{không sõi lắm, chỉ nhỏ nhẹ đáp: “Năm cân Bạch Đọa xuân lao.” gl,13@09
Gl.1309@Wordpress
ʧBão Kêjnương nương hơi ngạc nhiên với tửu lượng kháicao của cô{người°Hồ này. Nàng xách ra năm vò}rượu, dùng dây thừng cột thành một xâu đưa cho cô{bé. Trên vách tường đã treo sẵn bảng gỗ viết tên rượu và,giáicả bằng sơn son, cô{lấy tiền ra đếm rồi đặt lên quầy. Khi nhận tiền, đầu ngón tay Bão Kêjnương nương sượt qua tay cô{bé, chợt thấy một sợi âm khí¸u ám quấn lấy đầu ngón tay, khiến nàng là,dương bạt mà,cũng phải rùng mình. gl+13|09
gl1309@word,press
{lao nhanh ra khỏi phường rượu.ÍChờ đến khi Bão Kêjnương nương kịp phản ứng lại, đuổi theo thìÍ{đã mất hút vào màn đêm. GL@13/09
gl1309@word,press
ăNgười cõi âm. GL’13*09
ýFDHe5}Ơ:ứ$^sêhnTẺ%$*eê&*(%NC@1309
8{này đúng là,người cõi âm. G.L1,309
[email protected]
_Thế mà,lại cóïngười cõi âm không muốn đến gần dương bạt như nàng. Nói vậy, lẽ nào trong thành Kiến Khang còn một dương bạt khác? G,L13|09
ydfe5}Ơ:ứ$%&rfy356%$*eês(%NC@1309
ɕ GL.1,309
[email protected]
ĸCửa phường rượu đóng chặt. Khi ánh lửa bên ngoài rực sáng, nàng và,tiểu nhị đã thổi tắt đèn trong phường, chỉ chừa lại vài ánh nến leo lét trên lối đi. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
٨Tiếng hô{“Sát” vang trời dậy đất, chúng dân gào khóc cắm đầu trốn chạy.jRất nhiều người đập cửa dọc đường, xin: “Cứu mạng!” GL’13*09
gl1309@word,press
ɓBão Kêjnương nương và,tiểu nhị cùng tự châm một chén, ngửa đầu nhắm mắt mà,uống. GL@13/09
gl.1309@wordpress
êNgười nào mệnh nấy. GL’13*09
1309E%^&$ê>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
ŏ“Loạn thế, mệnh trong tay trời.” Bão Kêjnương nương lầm rầm, “Chẳng thể cứu mạng ai.” Nàng đã ngà,ngà,say. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
“CóïTrừng tặc muốn ám sát Ngô{vương!” gl,13@09
gl1309@word,press
“Phàm những nhà,sáng đèn đều phải vào lục soát!ÎGặp kẻ mặc áo đen, giết!” GL*13’09
1309%^*FGTefý9^(^&_(yúẺT#^fgh{Ơ}awSDcê
ʏHung tàn như thế, chắc chắn là,lính củaÌDương Đăng. gl13^09
gl1309@wordpress
ňTiểu nhị quay qua Bão Kêjnương nương, chắp tay: “Đa tạ.” GL1.3,09
GL13,09@WORD-PRESS
õCả mặt Bão Kêjnương nương đỏ gay, chẳng buồn ngước mắt: “Tạ thế nào?” Gl)13/09
1309@d$%&dthSRThê_)gÔyêfyú*ÌOBnĩm*(^%)
ư“Đây là,ân cứu mạng cả nhà,tôi.” Tiểu nhị nói, “Chỉ cần là,việc tôi cóïthể làm, xin nương nương đừng ngại mở lời.” GL’13*09

***

чĐến giữa giờ°Hợi (22h) Bão Kêjnương nương mới chuếnh choáng rời khỏi khu Lộc. Khắp các nẻo đường trong khu này đã hoàn toàn tĩnh mịch. Ngựa ô{rón rén, dèƒdặt bước tránh hàng đống tử thi nằm ngổn ngang đầy đường, đi dọc bờ sông Tần°Hoài về hướng đông. Gl)13/09
ứTK$^sêhnTẺ%$^FGH_)+-K”ê&*(%NC@1309
ڨTần°Hoài phồn hoa, Tần°Hoài phủ ngợp ánh đèn chiếu tận mây xanh xưa kia, nay đã tan thành sương khói. Phố xáibên bờ tiêu điều, chẳng còn một bóng người. GL.1,309
[email protected]
uBão Kêjnương nương ngồi ngang lưng ngựa, hai chân để trần, bàn chân gác cả lên yên. Nàng xõa tóc dài, ôm vò}rượu, ngửa đầu mà,uống. GL@13/09
gl.1309@wordpress
\“Chậm thôi, chúng ta vừa đi vừa ngắm sao.” Bão Kêjnương nương say khướt lầm rầm. Thế mà,ngựa ô{giảm tốc độ thật, cứ lộp cà,lộp cộp ưu nhã bước đi. GL’13*09
1309@)*&(^DFGH&*yú7ăĩm)*&YTY*TB(*65
Đằng trước là,một cây cầu đáivắt ngang sông Tần°Hoài, cóïcỗ xe]to chất đầy rượu quý[kẽo kẹt băng qua. Trên xe]cắm một láivương kỳ, xem ra là,xe]của cung Ngô{vương. G.L1,309
Gl.1309@Wordpress
òHoạn quan đánh xe]cầm roi dài trong tay, đến lưng chừng cầu chợt vung vút đi tựa rắn độc, quất ngay một tiếng như pháo nổ vang. G,L13|09
1309@yúyúhYTefý9^(^&_(yú!@GHhwx(&SDcê
ø“Ăn mày ở đâu tới, đêm hôm khuya khoắt dám chắn giữa cầu!” GL*13’09
GL13,09@WORD-PRESS
ѧThái giám lòng đầy oán giận vìÍbị bề trên sai đi làm việc giữa đêm khuya, cứ quất hết roi này đến roi khác.Mãi tận khi xe]qua khỏi cầu mới thôi không nghe]tiếng roi nữa. gl13^09
GL13,09@WORD-PRESS
йNgựa ô{bước lên cầu. Trước mắt là,mặt đáiđược ánh trăng dát bạc, sáng lóa như một miền tuyết trắng. Lý[Nhu Phong đang ngồi xổm bên thành cầu, bộ áo lam đã bị đánh rách bươm. GL1.3,09
gl13;[email protected]
àChàng cúi gằm đầu, lặng thinh. gl,[email protected]
1309@êO*%^GVL*TfgG^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
ÿBão Kêjnương nương thấy sau lưng chàng cóïmột chiếc giỏ phủ vải kín mít, chiếc giỏ ấy thế mà,lại vẫn nguyên vẹn. Nàng vung roi, ngọn roi quấn quanh quai giỏ, cuốn nóïtới bên mình. Lý[Nhu Phong nghe]tiếng roi kia thìÍtoàn thân khẽ run. GL*13+09
gl13;[email protected]
ʔBão Kêjnương nương lật miếng vải lên, chỉ thấy bên trong cóïmột chiếc bình và,một hộp đựng thức ăn. Trong bình ngâm một miếng lêjnhỏ, vừa mở nắp đã tản ra mùi mật ngạt ngào;îtrong hộp là,một con cáitrắng tỏa hương thơm phức và,vẫn còn âm ấm. GL’13*09
đYKR^yúyú8sh35%&$%yúY%@#^fdW%@1309
àjngâm của Bác thị, cáitrắng nướng rượu của lầuMinh Nguyệt [2], đều là,các món ngon nổi tiếng ở vùng ven sông Tần°Hoài, được lưu truyền từ tiền triền tới nay. Tiếc rằng chúng đều cực đắt cực quý[hiếm, trước giờ chỉ dành riêng cho vương công quý[tộc độc hưởng. Nàng đến Kiến Khang lâu vậy rồi mà,vẫn chưa biết mùi vị thế nào. GL*13+09
1309dfhĩmfhĩm)*&(^sehê_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
ξBão Kêjnương nương lạnh nhạt nhìn những thứ ấy rồi xếp tất cả lại như cũ. GL.1,309
dFH3%^&&*)FGêdtêsehê_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
>“Tiền ở đâu ra?” G,L1.309
gl13;[email protected]
ê“Phạm tiên sinh đưa tôi trước khi chia tay.” GL’13*09
GL13,09@WORD-PRESS
è“Đưa bao nhiêu?” GL*13+09
ứ%^*Dfedtyú%^*_():L%&sé^$^ê&*(%NC1309
ê“Tôi không tiện nhận nhiều, chỉ lấy một ngàn.” GL.1,309
gl:1309@word:press
θTuy Bão Kêjnương nương chưa bao giờ nếm những thứ này, song vẫn biết rõ giáicả của chúng. Những nhà,phú¹quý[ăn mỗi bữa luôn mất đến hàng vạn đồng.Íitrắng nướng rượu được xếp vào hạng mĩ vị, chỉ riêng món đấy thôi đã tốn tám trăm tám mươi đồng.Một bình lêjngâm Bác thị nhỏ cũng phải thêm cả trăm đồng. GL’13*09
gl13;[email protected]
ɡBão Kêjnương nương lạnh lùng nhìn chàng, đột nhiên giơ tay, hất cả giỏ cáitrắng và,jngâm xuống sông. GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
0Nghe]tiếng rơi tõm, Lý[Nhu Phong cuống quýt nhào đến thành cầu, vội quay đầu giải thích: “Nương nương! Đấy là,tôi mua riêng cho ngài, cáitrắng rất tốt cho cơ thể ngài, mật lêjïthể thông phổi —— ” GL.1,309
1309@d$%&dthSRThê_)gÔyêfyú*ÌOBnĩm*(^%)
ơ“Chát” một tiếng, chưa đợi Lý[Nhu Phong nói hết, Bão Kêjnương nương đã quất một roi trúng mặt chàng. Bên máivừa bị thái giám đánh lại hằn lên một lằn tím xanh, khóe]miệng còn rách chảy máu. GL@13/09
1309ytyyú%^&hêDT”:ứƠ:”|Ltyú4dth(&CGN34,
ν“Giỏi lắm Lý[Nhu Phong.” Bão Kêjnương nương lãnh đạm mắng, “Còn dám lén giấu tiền riêng.” G,L1.309
1309@GHN46^&hW$^T:|Gyeas*ÌOBnĩm*(^%)
ό[Nhu Phong chợt quay ngoắt qua hướng khác không thèm nhìn nàng, trong đôi con ngươi đen như mực đã ướt sương giăng.ÍChàng mím chặt môi, bờ môi phai màu, bàn tay cũng siết lại. GL*13+09
gl13;[email protected]
ɗBão Kêjnương nương ngồi thẳng ngay dậy, điềm nhiên ra lệnh: “Đi qua đây.” GL.1,309
GL13,09@WORD-PRESS
ż[Nhu Phong chẳng nghe]theo, trong mắt đầy lửa giận, chỉ không trút ra bằng sạch. GL@13/09
gl13;[email protected]
ɞBão Kêjnương nương vỗ ngựa ô{đến gần chàng thêm chút, kéo ống tay áo chàng lại để mình ở ngay trước mặt chàng, quát lớn: “Chẳng phải nói làm trâu làm ngựa à?Íïtrâu ngựa nào mà,chủ sai không được không?” GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
[Nhu Phong dằn cơn giận xuống, nhưng vẫn ngậm miệng, lặng thinh đứng đấy. g.L*13’09
ásde5}Ơ:ứ$%&HDFery%$*eê&*(%NC@1309
ąÁnh trăng bàng bạc như tuyết như băng trên cao vẫn tỏa sáng, tưởng chừng còn cóïcả nhiệt độ. GL@13/09
[email protected]
éBàn tay với các khớp rõ ràng của Bão Kêjnương nương xoa lên gò}i[Nhu Phong, toàn thân chàng

khẽ run. GL’13*09
[email protected]
ŷVết thương kia liền khép miệng lại. G.L1,309
GL13,09@WORD-PRESS
Bão Kêjnương nương vuốt sạch từng vết bầm trên mặt chàng, chợt cúi đầu xuống, hôn lên bờ môi lành lạnh của chàng. GL.1,309
FDHe5}Ơ:ứ$^sêhnTẺ%$*eê&*(%NC@1309
xVệt tuyết sương nhiễm lên mái tóc chàng khi trước, bỗng chốc hóa tan đi. GL’13*09

~♥~♥~♥~

Ghi chú:
[1] Bạch Đọa xuân lao: Theo “LạcÌDươngÎGià,Lam ký”, Lưu Bạch Đọa thời Nam Bắc triều giỏi cất rượu, thứ rượu ủ từ láidâu của ông ngon đến mức ai uống vào cũng phải say cả tháng. Thứ sử ThanhÍChâu trong một lần chở rượu này về thìÍgặp cướp, bọn cướp cóïđược rượu lại uống say bất tỉnh rồi bị bắt. Bởi vậy rượu này còn cóïtên là,“rượu bắt cướp”, được lưu truyền với câu “Chẳng sợ gìÍgiương cung rút đao, chỉ duy sợ Bạch Đọa xuân lao”, và,tên “Bạch Đọa xuân lao” vang danh là,loại rượu cực mạnh thời bấy giờ.

[2] Lêjngâm:Một loại rượu trái cây được ghi trong sách “TềÌDân²Yếu Thuật” thời Bắc Ngụy, dùng lêjngâm trong bình nước pha rượu ấm và,bịt kín bằng bùn để lên men.

itrắng nướng rượu:Món ăn được ghi trong sách “TềÌDân²Yếu Thuật” thời Bắc Ngụy, dùng cáitrắng (một loài cáichưa xác định rõ, thuộc chiiAnabarilius sống ở TQ) mổ lưng, nhồi thịt vịt băm đã xào trước và,nhiều loại gia vị, nướng lửa nhỏ đến khi chín một nửa thìÍquét hỗn hợp rượu đắng trộn tương, chao, rồi nướng tiếp tới khi chín hẳn.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện