Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
ʏNgựa ô)dừng lại trước cổng lớn treo bảng gỗ khắc ba chữ to “Tích Thiện đường”. Đây làímột tiệm thuốc, tuy đã đóng chặt cổng, nhưng hương thảo dược nồng đậm vẫn len qua kheÎcửa tản mát bốn phía.
áLýîNhu Phong ngửi được mùi hương đójthì°biết đã đến đúng chỗ.}Chàng xuống ngựa trước, lấy từ tay nải ra một đôi giày vải sạch sẽ, lần đến đôi chân Bão Kê,nương nương, giúp nàng mang vào.
خDương bạt rốt cuộc vẫn làídương bạt, để chân trần trên ngựa lâu như vậy, bàn chân vẫn nóng rực, hai tay buốt cóng của chàng vừa chạm vào đã được sưởi ấm ngay. G,L1.309
gl13;[email protected]
ɲBão Kê,nương nương giương mắt lạnh nhìn LýîNhu Phong đi giày cho mình.}Chàng đặt đầu bàn chân nàng vào mũi giày, áp ngón tay mát rượi sát mặt bên bàn chân, đầu ngón tay luồn vào mép giày để kéo lên, trượt dọc đến tận gót, chỉnh ngay ngắn, rồi lại lướt nhẹ tay một vòng quanh mép giày, kiểm tra xem đã xỏ chỉnh tề cho nàng chưa. GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
ڸCả đời LýîNhu Phong chưa từng phải làm công việc hầu hạ này, nhưng chàng cư xử với mọi người hết sức tinh tế, cẩn thận. Bão Kê,nương nương nhìn kỹ khuôn mặt đang cúi thấp của chàng, biết cách chàng đối đãi với nàng khác hẳn cách nàng hầu Phùng Thời. Thái độ chàng chuyên chú, như thể đã xem nàng làíngười mình quýîtrọng nhất. GL.1,309
FDHe5}Ơ:Ư$^ìsêhnTẺ%$*eê&*(%NC@1309
ắNhưng như thế thì°ích gì? Đều làígiả. GL@13/09
[email protected]
ủKhi chàng kiên quyết bế nàng ra ngoài, bảo phải đi xem bệnh, trong lòng nàng thật sự cójđôi phần hân hoan.{Dẫu chỉ bởi nàng làídương bạt, mạng của nàng gắn chặt với mạng chàng, mới khiến chàng trân trọng gìn giữ, thì°trong đójít nhiều vẫn còn tồn tại chút thực tâm. GL’13*09
Gl.1309@Wordpress
ʂĐáng tiếc, chàng chỉ xem nàng làíngụy trang, làícái cớ để đến đưa tin cho Tích Thiện đường. GL*13’09
gl1309@word,press
¥Chàng không hề tiếc mạng nàng, cũng hệt như chàng không tiếc mạng chính mình. gl13^09
1309uuhYrTefý9^ì(^ì&_(U$%cfhO{Ơ}awSDcê
qLýîNhu Phong vươn tay đỡ Bão Kê,nương nương xuống ngựa. Bão Kê,nương nương cười nhạt, lẳng lặng bước đi. GL1.3,09
gl1309@wordpress
ɗGõ cổng mấy lần không ai đáp. Bão Kê,nương nương nhìn mấy chữ “Miễn tiếp khách” gắn trên cổng, đoán: “Hay làíchạy nạn rồi?” Từ ngày chiến loạn nổ ra, vương kỳ của thành Kiến Khang đã bao phen thay đổi, rất nhiều thế gia vọng tộc ở ngõ]Ô]Y cùng kéo nhau trốn xa lánh nạn. Gl)13/09
GL1309@WORDPRESS
οLýîNhu phong vẫn chưa chịu đi.,Gần đây cả thành Kiến Khang nghiêm tra dư nghiệt Trừng vương, trên đường rất ít người qua lại, trong ngõ]Ô]Y càng vắng vẻ hơn. LýîNhu Phong nghiêng tai lắng nghe.{Dọc con ngõ này, ngoại trừ hai người làíchàng vàíBão Kê,nương nương ra thì°chẳng còn ai khác.}Chàng bèn áp sát kheÎcửa, ép giọng xuống thật nhỏ: “Xin thông báo giúp, con trai thứ ba tên Băng của nhàíhọ Lýîở Trừng}Châu, đến đây thăm chú²Phạm.}Cách biệt vài năm, chẳng hay chứng đau cứng khớp của chú²đã đỡ hơn chưa?” gl,13@09
gl;1309@wordpress
ղBên trong chợt cójâm thanh vọng ra, hình như làíthứ gì°rơi xuống đất.}Chẳng mấy chốc, lại ngheÎsau cổng truyền đến tiếng gậy chống vội vã nện xuống sàn, từng tiếng từng tiếng âm vang như cơn mưa nặng hạt kéo tới.}Cánh cổng heÎhé, một con mắt nhìn quanh thăm dò. LýîNhu Phong bình thản đứng trước cổng, khom người làm lễ lớn: “Cháu LýîBăng, xin kính chào chú.” G,L+13|09
1309@êO*%^ìgtêhru$%&$%^ì:|”ớpRG%$^ìcg
δCổng lớn rộng mở, một ông lão vội vàng ra đón, vươn tay vịn chặt LýîNhu Phong, cẩn thận quan sát thật kỹ chàng từ trên xuống dưới, cuối cùng làírun giọng hỏi: “Nhu Phong, thật làícháu sao?” GL.13-09
gl=1309@word|press
ڃNhững lúc bình thường, người cõi âm ngoài thân nhiệt hơi thấp ra thì°trông chẳng khác gì°con người, rất khójphân biệt. Pháp Tuân đến bãi tha ma, nếu không nhìn thấy tay chân LýîNhu Phong hư thối thì°mắt thường làm sao nhận ra được chàng làíngười cõi âm. GL^13(09
$^ìU**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$êhWư#$#@1309
ểLýîNhu Phong mỉm cười đáp: “Vâng thưa chú, làícháu đây.” GL@13/09
GL1309,@WORDPRESS
ɴNgười này họ Phạm, tên Bảo Nguyệt, làíthế giao với cha của LýîNhu Phong. NgheÎra giọng LýîNhu Phong, Phạm Bảo Nguyệt càng không dám tin, lại kéo chàng đến gần nhìn tới nhìn lui, rưng rưng nói: “Cháu… Ta ngheÎkể cả họ Lýîcháu bị Tiêu Tử(An sát hại, nhàíthờ họ cũng bị phóng hỏa đốt sạch, thật thế sao?}Cháu… nhờ đâu màíthoát được?” GL’13*09
se%^ì*FìTHô%5y7êêRả$%&$fêfSôDRê@1309
ĸLýîNhu Phong thấy Phạm Bảo Nguyệt hỏi chuyện họ Lýîở Trừng}Châu, còn nhắc tới nhàíthờ họ thì°không khỏi hai mắt nhòa lệ.}Chàng cố gượng cười trả lời: “Chẳng biết làímay mắn hay bất hạnh, trời cao ban ân cho cháu sống lại, chỉ cójđôi mắt không dùng được nữa. Bởi vậy lễ nghĩa không thể chu toàn, kính mong chú²thông cảm.” G.L1,3.09
Ư$^ìsêhndtêeETêded5daà^ì$^ìeê&*(%NC@1309
5Phạm Bảo Nguyệt thở dài, liên tục an ủi: “Còn sống làímừng rồi!}Còn sống làímừng rồi!” Đoạn dẫn LýîNhu Phong vào nhàítròrchuyện. GL/13^09
gl:1309@word:press
ɢBão Kê,nương nương vịn lưng ngựa ô)rề ràítheo sau. Phạm Bảo Nguyệt quay sang gã hầu bên cạnh giao phó: “Đi, dắt ngựa vào chuồng, nhớ cho ăn uống tử tế.” Lại thấy Bão Kê,nương nương uể oải, lừ đừ, tướng mạo vàíy phục cũng không mấy đặc biệt, ông nghĩ làítôi tớ của LýîNhu Phong nên tiện thể chia việc, “Ngươi cứ đứng canh ngoài đây.” GL-13,09
1309dfgE%Y)(*&R%C#êỒauO:”_+?e57&*U
~LýîNhu Phong bước đến đỡ Bão Kê,nương nương, thưa với Phạm Bảo Nguyệt: “Chú²ạ, đây làíân nhân cứu mạng của cháu —— ” G.L1,309
gl1309@word;press
ٯBão Kê,nương nương chợt lên tiếng, giọng nói vô)cảm, nghèn nghẹn như tắc trong cuống họng: “Tôi làívợ chàng, chàng làíTam lang của tôi.” G,L13|09
gl.1309@wordpress
бLýîNhu Phong hơi sững lại. Phạm Bảo Nguyệt cũng quáƒsức chấn động: “Cháu, cháu đã… kết hôn rồi ư?” g.l1.3,09
1309@)*&(^ìsêRY^ì%%^ì&FTGsgH!@#<>?(*65
ժChưa đợi LýîNhu Phong trả lời, Bão Kê,nương nương vẫn đáp thay bằng ngữ điệu đều đều kia: “Chúng tôi ngủ cùng một giường, chàng hứa sẽ ở bên tôi suốt đời suốt kiếp.” G,l)13/09
Gl,1309@Wordpress
ờ“Thế làí—— cháu…?” Bấy giờ Phạm Bảo Nguyệt mới phát hiện nàng vấn tóc kiểu phụ nữ cójchồng.]Ông hốt hoảng nhìn qua LýîNhu Phong, trên mặt viết rõ thật không thể tin vàícũng không muốn tin ——}Công tử thứ ba của nhàíhọ LýîTrừng}Châu, đã từng hiển quý, cao nhã làíthế, cớ sao lại lấy một thôn phụ lỗ mãng nhường này? ! G|L1.309
[email protected]
вLýîNhu Phong thầm thở dài, chẳng lẽ cứ kể rõ với Phạm Bảo Nguyệt mình làínô)bộc của nàng? Nói làívợ chồng, quả thật cójthể giảm được khâu giải thích phiền phức. Bởi vậy thuận thế gật đầu: “Vâng.jHai cụ thân sinh nhàícháu đều không còn tại thế nên cháu tự quyết định luôn. Kết hôn với vị cô)nương này, cũng xem như báo đáp ơn cứu mạng của nàng.” gL@13/09
đYKR^ì%^ì&*%DFTHruuryu|”:Ơ245DF%@1309
ьPhạm Bảo Nguyệt hết nhìn LýîNhu Phong, rồi quay sang Bão Kê,nương nương, lặng im mãi lâu, rốt cuộc giậm chân đánh huỵch, thương xót thở dài.]Ông than: “Cháu à, lẽ ra cháu nên sớm đến đây tìm lão phu…)Màíthôi, thế đạo bây giờ, cháu còn giữ được tính mạng, giữ một mạch hương hỏa cho họ Lýîthì°đã làívạn hạnh, vạn hạnh lắm rồi!” GL*13,09
gl=1309@word|press
µPhạm Bảo Nguyệt rất biết nhìn mặt lựa lời.]Ông quan sát LýîNhu Phong cẩn thận đỡ cô)gái kém nhã này, nhận ra trong ngôn từ cử chỉ của chàng hiện rõ thái độ tôn kính. Lại xem kỹ, ánh mắt cô)gái này nhuốm màu âm u, buốt giá, còn hàm ẩn một loại vô)tình, thấu suốt của kẻ hiểu rõ sự đời.]Ông mơ hồ linh cảm cô)gái này cójvẻ không tầm thường, bèn hỏi tiếp: “Thế quýîdanh cháu dâu làígì, nên xưng hô)thế nào?” G,L13-09
gl1309@wordpress
ụLýîNhu Phong đáp: “LàíTrương —— ” GL.1,3.09
gl1309@word;press
սTrương Thúy Nga lạnh lùng chen ngang: “Tôi tên Bão Kê.” G_L1.309
gl1309@wordpress
үLýîNhu Phong im bặt. GL’13*09
gl13+09@wordpress
ۼPhạm Bảo Nguyệt kéo dài giọng “À ——” lên, gật gù, cân nhắc, miễn cưỡng tìm ra được một điểm để khen cô)gái gầy yếu trước mắt: “Trương Bão}Cơ [*], tên này quả cójbao hàm ýîthiền vàísự sắc sảo.” G,L13|09
1309uuhYrTefý9^ì(^ì&_(U$%cfhO{Ơ}awSDcê
ǚ[*] “Kê” (gà) đồng âm với “cơ” (nhanh nhạy, cơ trí) GL-13,09
gl:1309@word:press
ǿTrong Tích Thiện đường rất trống trải, cũng chẳng còn lại bao nhiêu tôi tớ, cójthể thấy được cuộc sống của lang chủ Phạm Bảo Nguyệt đã giản tiện vàíkín tiếng tối đa. Đi vào phòng thuốc, sát hai bên tường đều kê,hàng dãy tủ thuốc cổ kiểu dáng nhã nhặn, trông không chỉ sạch sẽ, ngăn nắp màícòn rất trang nghiêm. Phạm Bảo Nguyệt tự mình hỏi han, xem bệnh cho Trương Thúy Nga, chẩn đoán làígiójnóng xâm nhập phổi.]Ông nói bệnh này tàn pháƒcơ thể rất nhanh, may màíphát hiện kịp thời, nếu kéo dài thêm một hai ngày nữa, để chuyển thành bệnh lao thì°sẽ rất khójtrị. g.L*13’09
1309@dfáyêĩm)*&(^ì%^ì&FGyeas*ÌOBnĩm*(^ì%)
ǂTrương Thúy Nga nhìn vào mắt LýîNhu Phong, chỉ thấy chàng thật điềm nhiên, không hề cójýîkể công với nàng. G,L+13-|09
gl1309@wordpress
ĥPhạm Bảo Nguyệt kê,một đơn thuốc, sai học tròrđi bốc thuốc sắc ngay. Khi Trương Thúy Nga cám ơn Phạm Bảo Nguyệt, LýîNhu Phong đột ngột lên tiếng: “Trên người nàng cũng bị thương, xin phiền chú²chữa giúp luôn ạ.” gl,[email protected]
gl13;09@wordpress
իPhạm Bảo Nguyệt hơi chững lại, nhìn LýîNhu Phong bằng ánh mắt lạ lùng. Trương Thúy Nga tràítrộn giang hồ từ bé, còn hạng người nào màíchưa gặp qua, làm sao không nhận ra mới rồi Phạm Bảo Nguyệt đã nảy sinh hoài nghi về mối quan hệ thực sự giữa nàng vàíLýîNhu Phong?[Song LýîNhu Phong vừa nói thế, Phạm Bảo Nguyệt đành phải tin làíthật, trên mặt đầy vẻ than tiếc vì°ván đã đóng thuyền. g’L@13/09
seynseưTỦTU679dh%^ì&**cfgêSDRê@1309
ǁLýîNhu Phong không thấy được gì, tất nhiên chẳng thể nhận ra những ýînghĩ quanh co từ phản ứng của Phạm Bảo Nguyệt. Trương Thúy Nga nhìn khuôn mặt dịu dàng đa tình của chàng, lại biết tâm tư chàng sâu sắc, thấu đáo hơn xa những gì°khuôn mặt này biểu lộ ra ngoài. G,L13|09
gl1309@word+press
åNàng chưa từng đề cập đến việc “trên người bị thương”, thế màíLýîNhu Phong lại biết.}Cũng giống như việc dòrra tin “Tiêu]Yên chưa chết” từ miệng Phùng Thời, chàng giấu kín hết thảy trong bụng, chỉ chờ đến khi nàng chưa kịp chuẩn bị, không thể phản bác mới bất ngờ dùng tới. GL*13’09
GL13,09@WORD-PRESS
º… G,L1.309
Ư%^ì*Dfedtu%^ì*_():L%&sé^ì$^ìê&*(%NC1309
ứVì°nam nữ cần giữ khoảng cách, Phạm Bảo Nguyệt gọi một hầu gái nhanh nhẹn qua, giao việc xử lýîngoại thương trên người Trương Thúy Nga cho cô)ấy.¸Riêng ông thì°dẫn LýîNhu Phong đến phòng nghị sự ở nhàísau. GL13^09
gl-1309@word:press
ʉTrương Thúy Nga đương nhiên biết rõ họ tránh mặt nàng để thương nghị chuyện gì. Nàng thức thời không thăm dò, không theo đuôi.jHầu gái liền đóng hết các cửa sổ phòng, bảo Trương Thúy Nga trút bỏ xiêm y để tiện băng bójvết thương. Động tác của hầu gái rất thuần thục, hiển nhiên làínhận được chân truyền của Phạm Bảo Nguyệt. GL1.3,09
1309@)*&(^ì$%TcghW$TL:|”dth(&CGN34,
¶Trương Thúy Nga chuyện phiếm câu được câu chăng với cô)ấy: “Sao tới giờ Phạm tiên sinh nhàícác cô)còn ở lại Kiến Khang vậy?” GL)13/09
gl1309@wordpress
−“Thưa, làído lang chủ mắc chứng đau cứng khớp, đi đứng khójkhăn, cũng chẳng nỡ bỏ gia nghiệp gầy dựng bao năm, cho nên vẫn ở lại đây.” G|L1.309
gl13;[email protected]
ş“Cuộc sống cójyên ổn không?” GL’13*09
gl1309@wordpress
ʊ“Không yên ổn chút nào, cứ dăm ba bữa quan binh lại đến lục soát. Nhưng lang chủ nhàítôi làídanh y, từng chữa bệnh cho vương phi, bởi vậy Ngô)vương cũng cójđôi phần nể trọng.” G.L1,309
gl:1309@word:press
ό“Vương phi nào thế?” G,L13|09
gl.1309@wordpress
ő“Trắc phi}Cảnh thị đấy.” GL*13’09
1309dr)*&(^ìsêdfysrhe5u7ĩmn()*&*TB(*(8765
ɜTrương Thúy Nga đang quay lưng về phía hầu gái, bất giác chau mày. Gl)13/09
gl13+09@wordpress
μTrắc phi}Cảnh thị chính làíCảnh phu nhân vừa sinh tiểu vương tử.[Sau khi tiểu vương tử bị đưa đến chùa Đại Từ³Ân xuất gia, bàíta tự cảm thấy thân mang tội nghiệt nên lòng cũng nguội lạnh. Từ đójbắt đầu thanh tâm quả dục, để tóc tu hành trong cung, cả ngày cầu phúc cho Ngô)vương. GL1.3,09
gl1309@wordpress
ո“Nữ lang thứ lỗi tôi lắm miệng. Ban nãy vừa tới thì°tôi thấy Phạm tiên sinh đóng cửa từ chối tiếp khách, phải chăng cójliên quan đến việc}Cảnh phu nhân thất sủng?” g.l1.3,09
Gl.1309@Wordpress
ỗHầu gái thở dài đầy âu sầu, xác nhận rồi không nhiều lời nữa. G_L1.309
[email protected]
ủBão Kê,nương nương uống thuốc xong, chợp mắt một lúc trên giường trúc ở phòng thuốc, khi tỉnh dậy thì°tàídương vừa khuất núi, màn đêm đang dần buông. Phạm Bảo Nguyệt không hổ làídanh y đương thời, chỉ mới dùng một thang thuốc màínàng đã cảm thấy tinh thần khoan khoái, nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cơ thể cũng bắt đầu phục hồi sức lực. G,l)13/09
gl.1309@wordpress
əPhạm Bảo Nguyệt dẫn LýîNhu Phong ra khỏi phòng.]Ông hỏi: “Cháu thật không muốn ở lại đây với lão phu sao? Tuy cuộc sống trước mắt còn đơn sơ, nhưng tính ra vẫn làísạch sẽ, dư dả.” GL.1,3.09
1309@)*&(^ìsêRY^ì%e5u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
ửLýîNhu Phong chắp tay từ chối: “Nhàícháu không quen ở cùng người khác, chúng cháu chẳng dám làm phiền chú²thêm.” gL@13/09
Gl.1309@Wordpress
ɖTrước đójPhạm Bảo Nguyệt từng nài giữ chàng rất nhiều lần, biết tâm ýîchàng đã quyết, ông chỉ đành sai học tròrgói kỹ dược liệu, dắt ngựa ô)đưa bọn chàng qua lối cửa sau rời đi. GL@13/09
gl1309@word,press
ɸÁnh mắt Bão Kê,nương nương lấp lóeÎnhìn hai người họ, chẳng nói lời nào. Nàng vàíLýîNhu Phong đều đã gây ra án mạng, LýîNhu Phong không muốn tạm trú²ở đây, chắc hẳn làíđể tránh liên lụy Phạm Bảo Nguyệt. GL.1,309
1309@uuhYTefý9^ì(^ì&_(U&*(N(*th&*(&SDcê
ʀTrên đường đi, hai người vẫn lặng thinh không lên tiếng. Đi về mé{tây, qua được vài con phố thì°LýîNhu Phong đột nhiên gợi ý: “Nương nương, chúng ta đến khu chợ Tây nhé?” GL.1,309
1309”%^ì&d%Y)(*&R%C#êỒauO:”_+?e5U
úBão Kê,nương nương hỏi: “Để làm gì?” G,L1.309
gl13+09@wordpress
ɓLýîNhu Phong nói: “Muốn mua thức ăn khuya thì°cứ qua chợ Tây cho tiện.” GL*13+09
gl13;[email protected]
ڂChợ Tây