Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309
ủLý‹Nhu Phong đã thấy gióígiữa hoang địa.
ڷGióícóídáng hình, chàng dõi mắt chờ trông. Tất cả đều làIlốc xoáy khổng lồ, mãnh liệt cuồng quay. Nhất thời chàng không phân rõ mình đang bước trên hoang địa hay rơi vào biển sóng cuộn tận trời.{Chàng hốt hoảng sụp xuống, ép sát đất, chờ giây lát để thích nghi với thế giới khiến lòng người khiếp hãi này.
ɢGióínơi hoang địa, khác hẳn gióítrong mỏ đá(động trời.:Gióítrong động trời làIngựa hoang bị ghìm cương, nóng nảy màIbạo tàn;jgióíở hoang địa lại cuồn cuộn sung sức, dũng mãnh màIhào sảng.
ºĐây chính làItự do.
yLý‹Nhu Phong nắm chặt sợi chỉ mỏng trong tay, sờ lên vách đá(bên phải còn lạnh hơn lòng bàn tay mình, rồi cột sợi chỉ quanh một gờ đá(nhôjra. GL-13,09
gl13;[email protected]
åMay màIBão Kêjnương nương không thích đồ tơ lụa. Nàng chỉ mặc y phục bằng vải đay hay vải bố, bảo làIloại này thoáng mát hơn.²Sợi chỉ rút từ loại vải này vừa mềm mại vừa dẻo dai, không dễ đứt đoạn, cũng giống con người nàng vậy. G,L1.309
gl:1309@word:press
oLý‹Nhu Phong lần theo sợi chỉ trở về, chưa từng cảm thấy bước chân nhẹ nhàng đến thế.{Chàng biết ngoài kia nguy hiểm vẫn đang chực chờ họ, nhưng cửa ải trước mắt này đã sắp vượt qua. Từ khi trở thành người cõi âm, chàng mới giật mình phát giác hóa ra trên đời còn cóícuộc sống như thế, từng tầng khổ cực chất chồng lên nhau, cơ hồ vĩnh viễn chẳng cóíhồi kết.³Mỗi một lần được tạm thời thở dốc, thì}cũng chỉ làIgom chút sức lực để chờ tầng khổ cực tiếp theo giáng xuống. Bão Kêjnương nương đã rất quen thuộc với cuộc sống này, màIchàng đúng làIđang liên tục học hỏi nàng. GL’13*09
gl13;[email protected]
ڸChàng bắt đầu nhìn thấy hi vọng lóe³sáng nơi phương xa. Lời hứa của chàng sẽ không còn làIvôjcăn cứ.{Chàng hứa hẹn đem đến cuộc đời mới cho một côjbé, chàng sẽ làm được. Ban đầu chàng rảo bước thật nhanh, rồi mau chóng chạy như bay về. TiêuiYên sẽ sống sót, Bão Kêjnương nương cũng sẽ sống sót.{Chàng sẽ không phụ lòng họ, không phụ lòng bất cứ ai. GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
ởChàng dựa theo sợi chỉ trở lại chỗ cũ, chạm vào chiếc váy, nhưng váy lại nằm trong tay TiêuiYên.{Chàng thầm cả kinh, ngóíquanh tứ phía, nhưng chẳng còn thấy ánh lửa kia đâu.{Cảm nhận được ngón tay TiêuiYên giật nhẹ, chàng vội đỡ y lên, để tựa vào người mình.{Chàng nói: “Điện hạ, ngài đã tỉnh rồi.” TiêuiYên cóíthể tỉnh lại làm chàng yên tâm hơn rất nhiều. GL.1,309
1309@d$%&dthSRThêW_)gÔyêWfu*ÌOBnĩm*(^%)
ẽTiêuiYên há(miệng, chàng nghe³được vị mật ngọt.iY thều thào: “Mật…” GL@13/09
ứ$^sêWhnTẺ%$^FGH_)+-K”êW&*(%NC@1309
ọLý‹Nhu Phong lần tìm ngón tay y, hình như đang chỉ một vị tríÎnào đóídưới đất.{Chàng sờ soạng theo hướng đó, quả nhiên nhặt được chiếc lọ lăn lóc trên mặt đất.{Chàng nhớ ra đây làIlọ nước mật lần nọ Bão Kêjnương nương đổ bệnh, chàng mua cho nàng dùng sau khi uống thuốc đắng. Nắm chặt chiếc lọ đã mở nút này, lòng chàng chợt trĩu nặng. GL’13*09
[email protected]
ẫTâm tríÎchàng rối bời, chàng vẫn muốn cầu may, chàng hỏi TiêuiYên: “Điện hạ, nàng lại tránh đi vệ sinh à?” G.L1,309
gl.1309@wordpress
ηTiêuiYên chẳng lắc đầu nổi, đành cố hết sức vạch lên lòng bàn tay chàng: “Sông…” G,L13|09
1309@)*&(^DFGH&*u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
ѻBấy giờ, Lý‹Nhu Phong mới giật mình nhận ra mực nước sông vẫn đang dâng lên, tiếng nước chảy ở ngay bên tai. TiêuiYên đã không còn ở vị tríÎlúc y hôn mêj——(Hai lòng bàn tay y dính đầy đất, làIbò]tới được. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ửNháy mắt chàng đã hiểu hết thảy, cả người như rơi xuống vực sâu. Bình thường chàng chẳng thấy mình cóínhiệt độ, nhưng nay toàn thân đột ngột buốt lạnh.{Chàng cứ ngơ ngác như hồn lìa khỏi xác, chợt bật dậy, nhặt túi đồ dưới đất, cõng ngay TiêuiYên lên. gl13^09
1309@uuhYTefý9^(^&_(U!@GHhwx(&SDcêW
ơTiêuiYên “A” một tiếng, thể hiện đôi phần tức giận. Tuy thanh âm ấy chỉ phát từ một hơi thở, Lý‹Nhu Phong vẫn nghe³được ý‹trách cứ. TiêuiYên nói: “Cứu nàng.” Gl)13/09
gl1309@wordpress
ợLý‹Nhu Phong nương theo sợi chỉ bước ra ngoài.{Chàng đáp rất kiên định: “Điện hạ, tôi cứu ngài trước.” GL1.3,09
[email protected]
z“Cậu —— ” gl,13@09
đYKR^uu8sh35%&$%UYDêWôSRHW%@1309
۴Lý‹Nhu Phong mím chặt môi, không nói gì}thêm.(Hai tay chàng nâng TiêuiYên rất vững chắc, mỗi bước chân đặt xuống cũng rất vững vàng. TiêuiYên cảm giác đây làImột Lý‹Nhu Phong y chưa từng quen biết. Lý‹Nhu Phong khi xưa trời sinh nhác việc, quen sống thảnh thơi, an nhàn, đâu hề biết gánh vác trách nhiệm thế này.²Sự gánh vác này khiến TiêuiYên vôjcớ sinh lòng sợ hãi, thứ sợ hãi khi mình chẳng còn được cần đến.iY nghĩ mình phải mau ra ngoài, càng mau càng tốt.iY tự trấn an, rằng Lý‹Nhu Phong lựa chọn cứu y, suy cho cùng trong lòng vẫn chỉ cóímình y. G|L1.309
GL1309@WORDPRESS
λBước ra khỏi cửa động, gióíto lồng lộng thốc tới, bên ngoài làIhoang vu trải rộng, bao la khôn cùng. Lý‹Nhu Phong lục túi lấy trái pháo tín hiệu thứ hai. Trước đóíhọ đã lập kế hoạch chặt chẽ, nếu đội tiếp ứng thứ nhất gặp bất trắc thì}vẫn còn cơ hội thứ hai. G,L+13|09
gl;1309@wordpress
թLửa khói bốc thẳng lên trời, chưa mất bao lâu đã thấy cờ bay phất phới, giữa hoang vu hiện ra một đội kỵ binh lao về phía họ bằng tốc độ vũ bão. Tiếng vóíngựa truyền khắp đại địa mênh mông.(Hai tai TiêuiYên hơi dỏng lên, trong đôi mắt nheo nheo chợt lóe³sáng sắc bén: “Quân địch —— ” GL.13-09
gl:1309@word:press
ấTiêuiYên phán đoán không sai, chớp mắt đội kỵ binh nọ đã tới trước mặt, lá(cờ bay phần phật dưới ánh trăng hiện rõ một chữ “Dương”. G,L*13’09.
gl1309@word,press
>Xem raÍDương Đăng muốn đuổi tận giết tuyệt TiêuiYên, nhất định phải dồn y vào chỗ chết. GL*13,09
1309@êWO*%^GVL*TfgG^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
τCòn nỗi tuyệt vọng nào hơn thế nữa. G,L13-09
gl1309@word;press
ƅLàm sao TiêuiYên sống được hết đêm nay? Ngay cả cóítrốn vào động đá, thì}họ phải thế nào mới cóíhi vọng. Lòng Lý‹Nhu Phong hoàn toàn hoang liêu, như đã bị băng tuyết vùi lấp.{Chàng dừng chân, lùi về sau một bước. GL^13(09
gl1309@wordpress
υChàng nghĩ, hay đừng lui lại nữa, cứ thế —— chết sạch đi. GL-13,09
$^U**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$êWhWứ#$#@1309
0Đúng lúc trong đầu hiện lên ý‹nghĩ này, trước cửa động bỗng bay ra ngập trời hình nhân giấy! Đống giấy kia cắt hình kỵ binh, đứng trên hồn linh, hò]reo vang trời, tưởng chừng giữa bóng đêm này cóíthiên quân vạn mã rầm rập phóng tới. Đội kỵ binh củaÍDương Đăng lập tức bị chặn đứng, phải giương cao trường mâu, bắt đầu giao chiến với hình nhân giấy. G,L13|09
GL1309,@WORDPRESS
¶Lý‹Nhu Phong chợt hiểu ra, trong mắt kỵ binh, những hình nhân giấy kia làIbinh lính thật sự.{Chỉ cóíchàng làIngười cõi âm mới nhìn thấu được thuật che³mắt. G.L1,3.09
gl1309@word;press
вĐội tiếp ứng thứ hai của họ hóa ra chẳng phải quân đội bằng xương bằng thịt.{Chàng không biết được,ÍDương Đăng tất nhiên cũng không biết. g.L*13’09
se%^*FìTHô%5y7êWêWRả$%&$fêWfSôDRêW@1309
2“Lý‹công tử, cậu vàITrừng vương cùng theo ta đi.” GL/13^09
gl1309@wordpress
ốLý‹Nhu Phong nghiêng đầu, chàng đã nghe³ra làIThông³Minh tiên sinh. g.l1.3,09
gl1309@wordpress
ỡÔng cụ mặc áo bào bát quái, đôi ống tay áo thùng thình phồng to giữa cuồng phong nơi hoang dã, phồng to như cánh buồm no gió. G,L13|09
TRễn^sêWhGTtêWeêWdBG&$aà^$^eêW&*(%NC@1309
ềHình nhân giấy vàIkỵ binh củaÍDương Đăng chém giết nhau đến long trời lở đất. Thông³Minh tiên sinh cúi sâu làm lễ lớn với TiêuiYên, cất cao giọng nói: “Sơn nhânÍDương Ẩn Thông³Minh, mấy tháng trước nhận được lời sấm truyền, diễn giải ra thiên hạ tất về tay họ Tiêu. Kỳ thực sơn nhân đã tính được rõ ràng, họ Tiêu này làIchi của Trừng vương, chẳng phải họ Tiêu bên Ngôjvương.²Sơn nhân nguyện cống hiến sức lực phò]tá(Trừng vương, trợ giúp Trừng vương sớm hoàn thành bá(nghiệp.” GL.1,3.09
1309@lgvuBp;u)(*&R%C#êWỒauOứL?e57&*U
ظTiêuiYên cố hết sức gật đầu: “Tốt.” gL@13/09
gl13+09@wordpress
ưLý‹Nhu Phong lẳng lặng đặt TiêuiYên đứng xuống, dìu y tới chỗ Thông³Minh tiên sinh. GL@13/09
gl=1309@word|press
ặÔng cụ thấy cóívẻ như Lý‹Nhu Phong chỉ giao TiêuiYên cho mình, bèn nhấc hai tay áo: “Lý‹công tử, thuật ‘tụ lý‹càn khôn’ của ta cóíthể chứa được hai người, cậu không tính đi cùng sao?” GL’13*09
sHJTseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêWSDRêW@1309
ᏰLý‹Nhu Phong lắc đầu. GL1.3,09
gl1309@word+press
ởNgón tay TiêuiYên chợt níu chặt chàng.iY há(miệng định lên tiếng, nhưng lại hụt hơi. Thông³Minh tiên sinh chắp hai ngón điểm lên kinh mạch trên cổ tay TiêuiYên, truyền vào đấy một luồng chân khíÎtinh khiết. TiêuiYên bảo: “Côjta khóílòng sống sót.” G.L1,309
gl-1309@word:press
úLý‹Nhu Phong cúi thấp đầu, chẳng nói lời nào. GL*13’09
gl1309@wordpress
ɳTiêuiYên khẩn thiết: “Nếu côjta thật sự bỏ mạng, cậu màIđi tìm thì}chỉ còn nước hóa cốt.{Côjta dặn ta đúc tượng Phật cho cậu, Phật khíÎthoát ra nhiều thì}cậu sẽ ngừng rữa nát.” GL13^09
gl.1309@wordpress
ôTiêuiYên không nhìn thấy, cũng nghe³không được, giờ phút này, cõi lòng Lý‹Nhu Phong thình lình nổ “Ầm”, tất cả vỡ tan, hoàn toàn sụp đổ. Ít lâu trước chàng vẫn còn nhiều điều nghĩ mãi không ra, giờ phút này bỗng tường tận hết thảy. GL’13*09
1309@)*&(^sêWdfysrhe5u7ĩmn()*&*TB(*(8765
ỵNàng nói, Lý‹Nhu Phong, ta chưa bao giờ gặp chàng.{Chưa gặp chàng khi sống, chàng chết rồi cũng chưa từng gặp. G.L1,309
gl13+09@wordpress
òNàng còn nói, ta làIngười thường, sớm muộn gì}cũng phải chết.{Chàng, vĩnh sinh bất diệt. G|L1.309
gl1309@wordpress
àChàng đột nhiên hiểu rõ toàn bộ.{Chàng hơi đẩy tay, TiêuiYên nghiêng về phía Thông³Minh tiên sinh. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ềĐương lúc này, hình nhân giấy bắt đầu hóa thành khói bụi. Thông³Minh tiên sinh nghiêm nghị bảo: “Lý‹công tử! Thuật pháp của ta không duy trì}được bao lâu nữa, cậu hãy mau lựa chọn đi!” gl13^09
1309@)*&(^sêWRY^%e5u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
ẻLý‹Nhu Phong giật lui lại ba bước, quỳ gối trước