Nhu Phong

Chương 44


trước sau

Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309

ǻ—— Ngài thường giết người lắm à?

ũ——°Giết người như ngóe.

aMỗi lúc đêm khuya tĩnh lặng, bên tai LýjNhu Phong cứ luôn vang lên giọng nói ram ráp, cằn cỗi như tiếng củi khôigãy vụn của Bão KêÍnương nương.

Ban đầu chàng cảm thấy thật khóinghe, nhưng nghejmãi, dần dần cũng quen thuộc.ÏChàng biết đây làíđộc nhất trong muôn vạn người, giữa vôivàn tiếng cười mỹ nhân, chỉ cóimột Bão KêÍnương nương này.

ơChàng nhớ nàng từng cười vang một lần, làíkhi chàng dùng «Thượng thư» để dỗ nàng ngủ.¹Hiếm hoi lắm nàng mới cười thành tiếng như vậy, thật ra còn khóinghejhơn cả khi nói chuyện bình thường. Nàng biết mình cười không hay, nên vừa bật thành tiếng thìrđã lập tức ngưng lại, chỉ chejmiệng khúc khích, trong tiếng cười còn vương nét ngượng ngùng khi mới biết yêu. Nhất định làínàng chẳng nhận ra, nàng cứ tưởng mình chejgiấu rất tốt.ÏChàng không nghejđược thanh âm ấy nữa thìrbỗng như đánh mất điều gì, bèn nói đùa một câu, thế làínàng lại cười. GL.13-09
dFH3%^&&*)FGêWdtêWsehêW_)$^&#ỵDasBnĩm*(^%)
ڃChàng trông về ánh kim đang nhảy nhót như sơn ca, tự hỏi, rốt cuộc làíđiều gìrđã hủy mất giọng của côiƒấy, khiến con người cũng đổi thay, biến thành một Bão KêÍnương nương cổ quái, tính khíïthất thường. G,L1.309
gl13;[email protected]
څ——°Giết người như ngóe. GL’13*09
GL13,09@WORD-PRESS
ɵChắc chắn thuở nhỏ nàng chẳng phải thế này. GL*13+09
èứ%^*Dfedtu%^*_):L%&sé^êW&*(%NC1309
jNhu Phong nắm chặt rựa.ÏChàng nghĩ, chuyện một côiƒithể làm, thìrsao chàng lại không làm được. GL.1,309
[email protected]
ă GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
śBão KêÍnương nương dò¸dẫm theo vách đá:đến trước một ngăn động, bên trong tối om om, đưa tay chẳng thấy được năm ngón. Nàng thìrthào hỏi: “TiêuÌYên, ngươi đâu rồi?” GL@13/09
Gl.1309@Wordpress
иMột giọng nói vững vàng đáp lại giữa bóng tối: “Đây.” GL’13*09
gl1309@word,press
μBão KêÍnương nương mò¸mẫm qua chỗ phát ra âm thanh, suýt nữa vấp phải y. TiêuÌYên lặng thinh. Bão KêÍnương nương lần tìm túi đồ của mình, lấy ra một bọc vải nặng trĩu. G.L1,309
gl.1309@wordpress
Nơi đây cóiisố ngăn động nối liền tạo thành khoang trống khổng lồ giữa lòng đất.ÏCuồng phong lùa theo muôn ngả quanh co, biến động trời nhân tạo này thành một món nhạc cụ ngày đêm tấu khúc. Bão KêÍnương nương quay đầu chạy về phía chập chờn ánh đuốc, gióimạnh tạt qua làm thân thể nhỏ béƒcủa nàng liên tục loạng choạng. Trước đầu gió, nàng mở bung bọc vải ——¹Hiện giờ nàng đã hình thành thói quen luôn mang theo ít tro cốt bên mình, thế này LýjNhu Phong sẽ cóithể tạm thời thấy được. G,L13|09
1309uuhYTefý9%^*%^FHShƠ}”6th&*(&SDcêW
Thoáng chốc, những binh lính lực lưỡng kia đã hiện rõ trong tầm nhìn của người cõi âm.¹Hai mắt LýjNhu Phong sáng ngời, từng bước dẫn những binh lính kia lui ra sau.ÏCuồng phong vẫn không ngừng thổi tắt đuốc trong tay binh lính, chúng bắt đầu khủng hoảng. gl13^09
gl1309@wordpress
9“Để lại vài người chắn gió, giữ lửa!”¸Mấy tên còn cầm đuốc sáng cấp tốc tránh qua hai bên. Bão KêÍnương nương ngắm kỹ phía cóiánh lửa, bắt đầu bắn tên. Gl)13/09
[email protected]
“Chúng cóitên đấy!” GL1.3,09
DFHD#$%&$%êWhdtuêW$&LKêW!#^fdW%@1309
ế“Đừng quan tâm nữa!fDùng cung luôn đi, cứ bắn chết hết!” GL*13,09
GL1309@WORDPRESS
èTức thìrtên bay rợp trời như châu chấu. Bão KêÍnương nương nằm rạp ngay xuống đất. Trong ánh lửa lập lòe, nàng thấy trên người LýjNhu Phong đã trúng mấy tên, nhưng chàng sẽ không ngã gục. Bão KêÍnương nương cắn răng, lăn vài vòng, tiếp tục bắn về phía hai đốm sáng cuối cùng sót lại. G|L1.309
gl;1309@wordpress
Cụm lửa rớt xuống đất, lóejlên rồi vụt tắt.ÏCả động trời dưới lòng đất cũng đột ngột đen ngòm. gl,13@09
1309êWO*%^fR457”Ơ”:>?R$&srhsry#$KOP{KO
â“LýjNhu Phong, chúng hết thấy đường rồi!¸Mau ra tay đi!” G,L+13|09
gl1309@word;press
âThời khắc này đã làíthế giới của người cõi âm. Lưỡi rựa chém sắt như chém bùn lia qua, hàng loạt chiếc đầu sáng xanh rơi xuống, máu tanh nóng hổi túa thành dòng chảy đặc sệt hơn cả dung nham, tràn lan đầy đất. Năm quan trả cho thợ rèn đạo sĩ rất đáng giá. Đâm xuyên qua tim, từ lưỡi rựa truyền đến cảm giác chắc nịch, vững vàng.²Ánh rựa vun vút như yến oanh uyển chuyển chuyền cành, không hề trìrtay. GL.13-09
gl1309@wordpress
γBinh lính hoảng hồn vung đao loạn xạ, lại chỉ chém vào đồng đội. Tay chúng run bần bật đánh đá:lửa, tia lửa mong manh vừa bắn ra, chớp mắt đã lụi tàn theo gióilốc. G,L*13’09.
gl=1309@word|press
ʔĐây làíchốn địa ngục Tu La của người cõi âm. Đám lính đã như mù,lòa, đã thành bầy ruồi mất đầu, trốn không ra, bay không thoát thiên la địa võng. Ngay cả cóichui rúc vào góc động thìrcũng chẳng lọt khỏi tầm mắt của người cõi âm. GL@13/09
$^U**$*%^&*%^DGêWsr$%&dtêWUO”#$#1309
ėVào thời khắc này, người cõi âm không cóilòng thương hại. Trên tay những kẻ đấy đã dính máu của cha anh chàng, đã vấy máu những người chàng yêu thương. G,L13-09
Gl,1309@Wordpress
ٿChàng chẳng còn làíquýjcông tử LýjNhu Phong không dính khói lửa nhân gian, không biết thế nhân sầu khổ, chẳng còn làícậu con trai thứ ba tên Băng chỉ biết tùy hứng ngâm tụng “Xem tử sinh ngang bằng, ấy thời hư ảo lắm.ÌYểu mệnh so Bành Tổ, tương đồng làívọng ngôn” [*] của nhàíhọ LýjTrừngÏChâu. GL^13(09
1309@êWO*%^GVL*TfgG^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
8[*]¸Một đoạn trong Thiếp Lan Đình, nhằm phản bác thuyết đánh đồng sinh – tử, thọ – yểu của cổ nhân.
8Bành Tổ:¸Một người sống thọ đến hơn 800 tuổi ở thời Tam¹Hoàng Ngũ Đế. g.L*13’09
gl13;[email protected]
Chàng làímột người cõi âm, một người cõi âm triệt để từ cốt tủy, bởi loạn thế này màísinh, lại muốn hủy diệt loạn thế này. GL-13,09
GL1309,@WORDPRESS
ã g.l1.3,09
gl1309@word;press
Bão KêÍnương nương vàíTiêuÌYên chẳng nhìn thấy gì, bên tai chỉ liên tục truyền đến những tiếng trầm đục từ lưỡi rựa sắc đâm xuyên da thịt, kèm những tiếng rên rỉ đau đớn tuyệt vọng khi cái chết cận kề.ÏCả hai không hẹn màícùng trầm mặc. g.l1.3,09
1309se%^*YU^&*(^dtd$%&?457SRdfh@
طTrận chém giết tưởng chừng dài đến vôitận ấy đang dần dần dịch chuyển về phía họ. Bão KêÍnương nương vụt xoay người, cầm hai túi đồ đeo lên vai TiêuÌYên, nâng y dậy: “Chúng ta phải đi ngay.” G.L1,3.09
gl1309@wordpress
pNàng vốn đã nhỏ gầy, TiêuÌYên cao ngang ngửa LýjNhu Phong, còn rắn chắc hơn, kể cả cóibị giam trong thủy lao mười tháng, Bão KêÍnương nương vẫn cảm giác y nặng hơn LýjNhu Phong rất nhiều. Nàng nắm chặt hai tay TiêuÌYên, dùng hết sức bình sinh, nửa cõng nửa kéo y tiến tới trước. g.L*13’09
gl1309@wordpress
ûNàng thở hồng hộc, chẳng còn hơi sức nói năng gìrnữa. TiêuÌYên chợt lên tiếng: “Này, thực ra ta biết rõ ngươi làíai.” GL/13^09
ứ$^sêWh()*&ETHD%^*%*GVHdh%NẻCá1309
Bước chân Bão KêÍnương nương chững lại, nhưng đã mau chóng khôi phục tốc độ ban đầu, tiếp tục đi vội. Nàng nghiến răng: “Tríïnhớ của Trừng vương điện hạ đúng làítốt hơn người chết kia nhiều.” GL*13+09
gl:1309@word:press
ǖ“Cậu ấy tin tưởng ngươi thế, chắc hẳn vẫn chưa biết ngươi làíai nhỉ?” G,l)13/09
1309%^*FGêWwsryh$&LP}:Ơ}!@fgêW$^&GĩmN,
Bão KêÍnương nương lạnh lùng đáp: “Ngươi bớt lắm điều thìrmay ra sống lâu thêm được mấy ngày đấy.” GL.1,3.09
13097DGdf9fh:|”ơp]\C%^*FGỷêWDTàe57&&*U
ʼnTiêuÌYên hỏi: “Ngươi thích cậu ấy à?” gL@13/09
gl13+09@wordpress
Bão KêÍnương nương khàn giọng quát: “Tiêu Luyện Nhi, ngươi thử thở thêm một câu nữa xem ta cóiquẳng ngươi xuống sông không!ÏCứ bảo với chàng làíngươi trượt chân ngã, hồn về Tây Thiên.ÏChàng cùng lắm làíngồi trên bờ khóc to một trận, xong thìrcòn làm gìrđược.” GL’13*09
gl=1309@word|press
TiêuÌYên cả giận: “Con béƒđanh đá:này, dám uy hiếp cô!” GL.1,309
dS”LƠdfhsh{ứdftY37sfghPƠ)rtu4êWDd1309
βBão KêÍnương nương liền thả phịch y xuống đất, đạp cho hai phát: “Uy hiếp ngươi đã làígì! Ta còn dám đá:ngươi đây!Ïigiỏi thìrmách lẻo LýjNhu Phong đi! Đi ngay đi!” G|L1.309
gl1309@word+press
ٯTay chân TiêuÌYên èo uột chẳng thể phản kháng.°Giờ này bảo ngừng tức thìrkhông được, muốn phát tác cũng không xong, cả động tối hù, thậm chíïícòn không trừng mắt nạt nàng được. Nhất thời y chỉ cóithể nghiến răng, mặc nàng túm lưng quần kéo lêÍxềnh xệch. GL@13/09
gl-1309@word:press
GL’13*09
sêWâseứ$%&#%fhdh%^&*$*cfgêWSDRêW@1309
Sau nửa canh giờ, LýjNhu Phong lấm lem máu tươi mới chạy tới: “Đầu ra bên kia bị bịt kín rồi.”ÏChàng nói, “Phải tìm lối khác thôi.” G.L1,309
gl13;09@wordpress
πNhất thời cả ngăn động cùng lặng phắc. G,L1.309
gl1309@wordpress
_Qua thật lâu, Bão KêÍnương nương hỏi: “Toán quân chờ tiếp ứng chết hết rồi sao?” GL-13,09
gl13+09@wordpress
а“Chết cả rồi.” LýjNhu Phong sẽ giọng, “Tôi đã thấy hồn phách của họ.” gl13^09
GL13,09@WORD-PRESS
ձTiêuÌYên chẳng lên tiếng, Bão KêÍnương nương vàíjNhu Phong đều trầm mặc. Gl)13/09
1309@dfhntyêWĩm)*&(^sehêW_)ghêWdfyêWfhêWĩmnĩm*()
ƀCũng không phải chưa từng tính tới việc bịfDương Đăng phát hiện. Bọn họ lên kế hoạch lâu như vậy, nếufDương Đăng chẳng hề phát giác, vậy thìrđã quá:bôi nhọ uy danh “tướng quân Lôi thần” của hắn rồi. GL.13-09
GL1309@WORDPRESS
ѧHiện giờ Bão KêÍnương Nương ngẫm lại, lúc ở thủy lao nàng đánh tiếng cho TiêuÌYên, cóinhắc đến “Duy¸Ma”, thực ra câu đóirất sai lầm.jVừa thốt lên xong làínàng đã đổ mồ hôi ròng ròng, thế màíDương Đăng lại không cóiphản ứng. GL1.3,09
[email protected]
ňKỳ thực, từ trước đóiDương Đăng đã đánh hơi ra nàng vàíjNhu Phong đang lén lút trù,tính điều gì, hắn chỉ muốn yên lặng theo dõi sự biến. E rằngfDương Đăng dẫn hai người họ xuống thủy lao gặp TiêuÌYên, chẳng qua làíđể truy rõ ngọn ngành, dẫn dụ lượng quân lớn hơn vẫn còn lẩn trốn của Trừng vương. GL1.3,09
gl1309@wordpress
Nhưng họ còn đường nào khác để đi đâu?ÏCho dù,biếtfDương Đăng đã lăm lăm chờ sẵn, họ cóithể không cứu TiêuÌYên sao? gl13^09
gl:1309@word:press
ʞKẻ sĩ chết vìrtri kỷ. GL1.3,09
1309@êWO*%^GVL*TfgG^#$ĩP(Yụ$EƠ)ãD)&
crcứu TiêuÌYên, bao nhiêu người đã bỏ mạng. Không một ai hỏi cóiđáng giá:hay không.ÏChỉ mình TiêuÌYên quy tụ được lòng quân dân, tất cả mọi người đều trong tâm thái được ăn cả ngã về không, dốc lòng dốc sức, sẵn sàng quyết tử. Gl)13/09
gl13;[email protected]
۵Cho nênfDương Đăng chực chờ như hổ như sói thìrthế nào, đúng với lời TiêuÌYên, đường sống hay lối chết, phải đi hết mới biết được. GL^13(09
GL13,09@WORD-PRESS
āBão KêÍnương nương đứng dậy: “Đi thôi.ÏChúng ta cóilương thực cho hai người trong một ngày.ÏCứ ăn dè[sẻn, nếu trong vòng bảy ngày màítìm được cửa ra thìrilẽ sẽ được cứu đấy.” GL.1,309
GL1309@WORDPRESS
ɝNàng lạnh nhạt bổ sung: “LýjNhu Phong, hiện giờ không đủ thức ăn nên chàng hãy nhịn thôi.” GL1.3,09
gl;1309@wordpress
Ba người chẳng ngừng nghỉ, LýjNhu Phong cõng TiêuÌYên, Bão KêÍnương nương vác hai túi đồ, lập tức lên đường. GL)13/09
1309@êWO*%^gtêWhru$%&$%^:|”ớpRG%$^cg
Mỏ đá:động trời này to đến lạ thường, vôisố động lớn động nhỏ, động chính động phụ, động trong động ngoài, cực kỳ rối rắm mêÍloạn. TiêuÌYên từng phải hành quân, đã gặp địa hình mêÍcung như này trong rừng sâu vàíđộng đá:vôi, biết rõ hiện tượng “ma đưa” sẽ làm sụt giảm sĩ khí, dao động quân tâm thế nào. Bởi vậy y cố gắng hướng dẫn hai người LýjNhu Phong vàíBão KêÍnương nương đừng ráng phân biệt hay ghi nhớ phương hướng trong bóng đêm, cứ men theo vách đá:bên phải màíđi thìrsẽ không vòng lại đường cũ. G|L1.309
gl=1309@word|press
ʘCon đường dài dằng dặc này tưởng chừng hoàn toàn chẳng cóiđiểm cuối. Trong động dày đặc âm khíïnên rét căm căm, còn vang vọng đủ thứ âm thanh dị thường, cơ hồ khắp bốn phía đều cóiyêu ma quỷ quái ẩn núp. GL’13*09
$^U**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$êWhWứ#$#@1309
~Trước đóiBão KêÍnương nương vàíTiêuÌYên đã đối chọi gay gắt, nên giờ đây làínhư nước với lửa. Ngay cả không nói năng thìrjNhu Phong cũng cóithể cảm nhận được dường như giữa họ đã phát sinh xung đột gìrđó, mới gai mắt nhau, thậm chíïcăng thẳng như sắp choảng nhau tới nơi. GL*13+09
gl13+09@wordpress
οThế làísuốt quãng đường, ba người đều lặng thinh. Không khíïđầy tĩnh mịch đè[nén, đến mức nghejrõ cả tiếng hít thở của nhau. GL.1,309
gl1309@wordpress
ʢHọ dựa vào việc LýjNhu Phong thấy hay không thấy đường để phân biệt sớm tối.¹Hàng ngày cứ đến thời khắc âm thế vàídương thế chuyển giao, Bão KêÍnương nương sẽ cho TiêuÌYên dùng một chiếc màn thầu nguội. GL@13/09
Gl.1309@Wordpress
Đi đến cuối ngày thứ ba, ngoại trừ LýjNhu Phong thìrBão KêÍnương nương vàíTiêuÌYên đã suy yếu rất nhiều. Để mau chóng tìm được cửa ra, mỗi ngày Bão KêÍnương nương chỉ ngủ một hai canh giờ, thời gian còn lại đều theo sát bước chân LýjNhu Phong. GL@13/09
GL13,09@WORD-PRESS
ʎjNhu Phong cảm giác tốc độ của nàng giảm đáng kể, hỏi nàng còn cố được nữa không. Bão KêÍnương nương nạt chàng đừng nói nhảm, mau tìm đường ra mới cóicơ hội sống sót. Nàng còn bảo chàng đừng nói chuyện với mình, chàng cóidương bạt ở bên, thể lực sẽ không giảm sút, nàng lại làínói một câu hụt một hơi. Trong lòng LýjNhu Phong biết nàng đang miễn cưỡng gắng gượng, nhưng đã vào tình cảnh này thìrđâu còn cách nào khác.ÏChàng chỉ cóithể dìu nàng đi. G,L13|09
ứ$^sêWhnTẺ%$%Edù5aà^$^eêW&*(%NC@1309
ħThỉnh thoảng sẽ nhặt được bóiđuốc trong động đá, họ không nỡ dùng, cứ để dành đến khi Bão KêÍnương nương vàíTiêuÌYên nghỉ ngơi mới nhóm lên sưởi ấm.ÏCơ thể TiêuÌYên vốn đã suy kiệt nhiều, nên phần lớn thời gian đều mêÍman.ÌY gối lên đùi LýjNhu Phong ngủ say, LýjNhu Phong dùng áo khoác ngoài đắp cho y. GL*13’09
[email protected]
ɜChàng trông thấy đốm lửa kia cuộn lại đối diện ngọn đuốc, cách mình xa xa. Lòng chàng đau xót, nhẹ giọng gọi nàng tới.ÏChợt nghejBão KêÍnương nương nửa mêÍnửa tỉnh, mỏi mệt thều thào: gl13^09
1309@)*&(^sêWRY^%e5u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
“LýjNhu Phong, sao chàng lại uống thuốc độc chết? Gl)13/09
Gl.1309@Wordpress
ك“Nếu chàng không phải làíchết vìrđộc, ta đã cóithể ăn thịt chàng, ăn rồi lại mọc, mọc rồi lại ăn… GL.1,309
gl1309@word,press
ń“Ta đói lắm ấy…” GL@13/09
1309@d$%&dthSRThêW_)gÔyêWfu*ÌOBnĩm*(^%)
Trước mắt LýjNhu Phong hơi nhòejđi, nhưng khóejmiệng lại khejkhẽ cười. GL’13*09
sqáứ$^sêWhnTẺ%$^FGH_)+-K”êW&*(%NC@1309
ūCuối ngày thứ năm, TiêuÌYên đã kiệt sức không nói nên lời, chỉ cóithể mở mắt, ú(ớ báo cho LýjNhu Phong biết y vẫn kiên trìrtiếp được. Bão KêÍnương nương đưa một phần tư chiếc màn thầu lạnh cứng cho LýjNhu Phong. LýjNhu Phong bẻ nát, ngâm vào nước rồi đút cho TiêuÌYên ăn. G.L1,309
[email protected]
ɕVề phần Bão KêÍnương nương, rõ ràng làíđã chẳng lêÍbước nổi. LýjNhu Phong gần như nửa bế nàng, tốc độ của họ lại giảm hẳn.îSố lần nàng tránh đi vệ sinh cũng tăng lên nhiều, cơ hồ cứ qua dăm ba động nhỏ làínàng lại đi một lần. Ban đêm, nàng trằn trọc khóingủ, lại nhỏm dậy vịn vách đá, chật vật nhích ra chỗ khác. LýjNhu Phong gọi nàng: “Ngài đi đâu vậy?” GL*13+09
gl13;[email protected]
۶Giọng nàng đã nhỏ như muỗi: “Đi tiểu.” GL.1,309
GL13,09@WORD-PRESS
jNhu Phong lấy làm lạ: “Ngài đâu cóiuống bao nhiêu nước.” GL@13/09
utn^e5}Ơ:ứ$%&rfy356%$*eêWs(%NC@1309
Nàng thều thào: “Chàng thìrbiết gìrchứ, phụ nữ gặp trời lạnh làísẽ tích nước nhiều…” GL.1,309
gl1309@word,press
є GL.13-09
GL13,09@WORD-PRESS
ʀĐến thời điểm chuyển giao đêm ngày của buổi thứ sáu, Bão KêÍnương nương hết gắng gượng nổi màíthiếp đi, ngủ một giấc tận hai canh giờ vẫn chưa tỉnh. LýjNhu Phong thấy lửa trên người nàng đã yếu ớt tựa ánh nến tàn, không khỏi lo lắng như kiến bò¸chảo nóng.ÏChàng vội ôm nàng gọi: “Nương nương!”îSong làm thế nào nàng cũng chẳng phản ứng.ÏChàng lại qua lay TiêuÌYên, TiêuÌYên cũng hôn mêÍbất tỉnh. GL’13*09
yìghỤjGFe5}Ơ:$^sêWhnTẺ$*eêW&*(%C@1309
ѷjNhu Phong cắn chặt răng, sờ lấy mép váy ngoài của Bão KêÍnương nương, rút một sợi chỉ ra.ÏChàng phải đi tiếp, chàng cảm giác làn gióithổi qua đã biến đổi, khác hẳn tiếng gầm rú(trong động, rất cóikhả năng cửa ra đã gần kề.ÏChàng phải đi tìm, chàng phải nhanh chóng tìm ra được.¹Hai người chàng đã không thể nào đánh mất này, tính mạng họ đang treo chỉ mành, màísợi chỉ kia nằm ngay trong tay chàng.jVào giữa đêm thìrâm khíïdưới động rất nặng, quá:trình mục rữa của chàng sẽ chậm hơn nhiều.fDương bạt đã chẳng thể nhấc chân, chàng chỉ còn lại hi vọng ở duy nhất đêm nay. GL@13/09
[email protected]
ế GL.1,309
vbj#úHe5}Ơ:ứ$%&HDFery%$*eêW&*(%NC@1309
نjNhu Phong vừa mất dạng, mi mắt Bão KêÍnương nương liền uể oải nhấc lên. GL.1,309
[email protected]
ôĐang làílúc mực nước dâng cao, dòng sông cuồn cuộn chảy xiết cứ dần mở rộng. Đuốc vẫn cháy sáng, làíchút ấm áp ít ỏi giữa động đá:rét căm này. Nàng cảm thấy nhiệt độ của dương bạt trên thân mình hầu như đã cạn sạch. GL@13/09
gl.1309@wordpress
Ngón tay gầy guộc run rẩy ——ÏCuối cùng vẫn còn động đậy được. Nàng nhìn TiêuÌYên nằm lăn ở một bên, cúi đầu lẩy bẩy mở túi vải nhỏ bên hông. Trong đó, mấy chiếc móng ánh bạc vẫn sáng như tuyết, nàng lưu luyến ngắm nghía, đoạn lấy ra một lọ nhỏ long lanh nước. GL’13*09
1309E%^&$êW>?|”rtyc&FTGsgH!@#<>?(*65
Nàng chầm chậm bò¸đến bên TiêuÌYên, khóikhăn mở nút lọ, tức thìrhương mật ngọt ngào lan tỏa khắp không khí. GL*13’09
Gl.1309@Wordpress
ɴNàng nuốt nước bọt, ráng hết sức dời mắt khỏi chiếc lọ, rồi bóp quai hàm TiêuÌYên, đổ cả lọ đầy nước mật vào miệng y. gl13^09
FDHe5}Ơ:ứ$^sêWhnTẺ%$*eêW&*(%NC@1309
»Trên nút còn dính ít mật ngọt, nàng đưa lên miệng liếm sạch sẽ từng chút từng chút một. Lại cầm lọ, ngấu nghiến mút hết vài giọt đọng quanh cổ lọ. GL1.3,09
[email protected]
ѣNàng cảm giác như mình đã hồi phục được tẹo sức lực, bèn dùng sức lực ấy nhấn

vào nhân trung TiêuÌYên: “Tiêu Luyện Nhi… Ngươi… tỉnh lại cho ta!” GL.1,309
Gl.1309@Wordpress
ɖNhấn hồi lâu, cuối cùng TiêuÌYên cũng lử đử mở mắt.²Ánh lửa chớp động, y nhìn chằm chằm vào côigái vừa gầy vừa nhỏ trước mặt mình. GL@13/09
gl1309@word,press
ÿY nghejnàng nói: “Tiêu Luyện Nhi, ta phải đi đây.îSau khi thoát khỏi nơi này, ngươi hãy đúc tượng Phật cho chàng. Đúc thật nhiều thật nhiều tượng Phật vào, đúc càng nhiều thìrcàng đảm bảo chàng sẽ không rữa nát.” GL’13*09
1309uuhYrTefý9^(^&_(U$%cfhO{Ơ}awSDcêW
Nàng lại nhấn mạnh nhân trung y: “Ngươi sẽ làm hoàng đế.ÏChỉ cóingươi mới giúp chàng tiếp tục sống được, cho nên ta cứu ngươi, ngươi hiểu chưa?” GL*13’09
[email protected]
ũDứt lời, nàng liền buông TiêuÌYên, co quắp một bên há:mồm thở dốc.îSợi chỉ trên váy vẫn không ngừng rút đi. Nàng chầm chậm gỡ váy, nhét vào tay TiêuÌYên, rồi từ từ lêÍtừng bước về phía con sông ngầm. gl13^09
gl;1309@wordpress
Chợt cổ chân bị giữ chặt, giọng TiêuÌYên yếu ớt vang lên: “Ngươi tính đi đâu?” GL1.3,09
gl1309@wordpress
Bão KêÍnương nương đáp: “Ngươi cứ bảo với chàng, làíta bỏ đi. Ta hết cần chàng rồi, ta sẽ đến đảo Đam Nhĩ, chẳng muốn quay về đây nữa.” GL-13,09
gl1309@word+press
^Nàng cố hết sức giật ra, nhanh chóng thoát khỏi bàn tay chẳng còn tíïlực nào của TiêuÌYên. Nàng nhào xuống dòng nước chảy xiết, mơ hồ nghejTiêuÌYên sau lưng nói: G,L1.309
1309@dfáyêWĩm)*&(^%^&FGyeas*ÌOBnĩm*(^%)
σ“Màn thầu…¸Màn thầu… Ngươi chưa ăn chút nào phải không… Ngươi đừng…” GL*13+09
1309@dfáyêWĩm#$^dfghW$^T:|Gyeas*ÌOBnĩm*(^%)
جThoắt chốc chẳng còn nghejđược gìrnữa. G,L1.309

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện