Nhu Phong

Chương 60


trước sau

Tác giả: Tiểu Hồ Nhu Vĩ
Biên dịch: 1309

Trương Thúy Nga thoát chết.

ɤLúc tỉnh lại, nàng phát hiện mình đang ở trong một tòa nhàítrống. Tòa nhàíkhông quáƒto, nhưng tường rất cao, khoảng chừng gấp ba lần nàng.

ʘCác vết thương nhỏ trên người gần như đã lành hết, vết thương lớn thì°chưa khỏi hẳn. Bởi vậy mọi cử động của nàng còn hơi khójkhăn, chỉ cójthể miễn cưỡng xuống giường đi lại.

ŏNàng thấy mình đúng làísống dai như đỉa, trúng bao nhiêu tên vậy rồi màívẫn chả chết nổi.jHoặc cũng cójthể làído chưa chịu đủ báo ứng, nàng điềm tĩnh nghĩ.

Qua chốc lát, nàng chầm chậm rời giường. Không biết đã hôn mê,bao lâu, các cơ ở bắp chân bắp tay đều nhão hết ra, chẳng còn sức lực nữa. Nàng thả bộ dạo quanh một vòng, đúng làítrong nhàítrống trơn, tất cả các cổng đều bị khóa ngoài. Tuy nhiên, y phục vàíđồ dùng hàng ngày chuẩn bị cho nàng đều rất đầy đủ, thậm chícòn cójít món trang sức vàng bạc, châu ngọc. G,L1.309
gl13;[email protected]
bỞ đây nàng gặp được hai người sống.)Một làí)hầu câm, chuyên lo nấu cơm, giặt giũ, thay thuốc cho nàng.)Một làílão bộc câm, chỉ làm mấy việc tốn sức như chẻ củi, đun nước. GL*13+09
GL13,09@WORD-PRESS
ҁHai người kia cũng chưa từng ra khỏi nhà. Trên tường đã trổ sẵn một cửa sổ nhỏ nên mỗi ngày đều cójthịt cá, rau quả tươi vàídược liệu nhét qua đó. GL.1,309
gfHeỴ5}Ơ:ứ$^sêWhnTẺ%$*eêW&*(%NC@1309
ǖBọn họ cứ ê,a, dùng tay trao đổi với nhau, song từ đầu tới cuối chẳng hój{lời nào với nàng. Nàng bắt chuyện thì°họ cũng không nghe, chỉ xua tay, chẳng biết làíkhông ngheÎthấy hay không được phép nghe. GL@13/09
[email protected]
ʖTrương Thúy Nga đành chui vào góc tường đào ba ba đếm ngày. Nàng lấy một vòrrượu của lão bộc câm, mỗi ngày bỏ một con ba ba đào được vào đó. Lúc vòrrượu ngâm tới mười tám con thì°mọi thương tích trên người nàng đều khép miệng. Thuốc đấy đúng làícực tốt, đơn thuốc cực công hiệu, nên cứ đem đến làínàng nhận tất, cũng không bám theo hầu gái câm để dòrhỏi tình hình nữa.)Mười tám ngày này nàng rất yên phận. GL’13*09
Gl.1309@Wordpress
Sau khi bỏ vào con ba ba thứ mười chín, nàng thả một mồi lửa trong kho củi, rồi dùng than viết một hàng chữ to đẹp màírất đơn giản dễ hiểu: GL*13’09
gl1309@word,press
ķAi dám làm gì°hai người hầu câm này, thì°đừng trách ta luyện người cõi âm về giết sạch cả nhà. gl13^09
1309uuhYrTefýI9^(^&_(U$%cfhO{Ơ}awSDcêW
ɳNàng đã gom hết trang sức vàíy phục vô)túi, lựa lúc hai người kia lo dập lửa làíchui ngay vào đường hầm đào ba ba, trốn ra ngoài. GL1.3,09
gl1309@wordpress
ںRồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột sinh ra con tự động biết đào hang. Tường quáƒcao chẳng bay thoát được, chả lẽ lại không nghĩ ra nổi vài biện pháp khác? Gl)13/09
GL1309@WORDPRESS
л gl,13@09
gl;1309@wordpress
ʀVẫn làíở trong thành Kiến Khang, nàng xác nhận. Nhưng nàng đột nhiên phát hiện nơi này đã khác hẳn khi trước, cứ như được lột xác hoàn toàn. G,L+13|09
1309@êWO*%^gtêWhru$%&$%^:|”ớpRG%$^cg
ҍCả tòa thành đều trắng sáng lóa mắt, yên tĩnh khiến lòng người hoảng hốt. Nàng giơ tay cheÎnắng, ngắm nhìn xung quanh.îQuả nhiên đã chẳng phải thành Kiến Khang trong trínhớ của nàng.jHiện nay cả vương thành này đều không còn một sợi âm khí, bùn đất bị máu huyết nhuộm đen hầu như đã biến trở lại màu sắc vốn có. Nàng cảm giác được, yên tĩnh đây thực ra không phải làíkhông cójthanh âm. Trái lại, mọi người lui tới rất huyên náo, chỉ làínhững tiếng động kia đan chéo giao thoa, nhưng chẳng một tiếng cụ thể nào truyền được vào tai nàng. Trên mặt mỗi người đều an tĩnh, đã thôi hết những hoang mang, căng thẳng khi xưa. GL.13-09
gl=1309@word|press
ٯí—— thiên hạ thái bình rồi sao? Nàng nghi hoặc, bối rối hết sức, do dự chưa dám khẳng định chắc chắn. Ngẩng đầu nhìn về đầu thành vời vợi ở nơi xa, dưới bầu trời xanh thẳm làímột láƒvương kỳ khổng lồ đang bay phất phới, chính giữa khung viền thêu chỉ đen trang trọng hiện rõ một chữ “Tiêu” lớn. GL^13(09
$^U**$*Tĩm579ĩms4n6w7$*$êWhWứ#$#@1309
õVẫn làíthành của Trừng vương. GL@13/09
GL1309,@WORDPRESS
ɛVậy LýîNhu Phong đâu? GL’13*09
se%^*FìTHýIô%5y7êWêWRả$%&$fêWfSýIôDRêW@1309
ǖNàng chạy đến vương cung, cửa cung đóng kín. Nàng níu lấy một ông lão đứng gần đấy: “Xin hỏi cụ, hiện giờ người ở vương cung này làíTrừng vương phải không ạ?” G.L1,3.09
ứ$^sêW%TYtêWKQTêWded5daà^$^eêW&xcýIô@1309
ʡCâu này của nàng rất kỳ quái, cứ như đã sống trên núi rất lâu, không biết năm tháng ở nhân thế.]Ông lão thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, sang quý, nói chuyện cũng lễ phép, liền đáp: “Đúng làíTrừng vương ở, nhưng cũng rời cung kháƒlâu rồi.” GL/13^09
gl:1309@word:press
¨“Trừng vương đi đâu vậy ạ?” GL-13,09
1309dfgE%Y)(*&R%C#êWỒauO:”_+?e57&*U
ǎ“Ngài ấy đang xuất chinh thảo phạt Đại Ngụy đấy.” G.L1,309
gl1309@word;press
ś“Vậy cụ cójbiết LýîNhu Phong thế nào rồi không?” G,L13|09
gl.1309@wordpress
ۼ“LýîNhu Phong làíai?” g.l1.3,09
1309@)*&(^sêWRY^%%^&FTGsgH!@#<>?(*65
“Công tử thứ ba nhàíhọ LýîTrừng}Châu, tên LýîBăng.}Chắc làíchàng vẫn theo bên Trừng vương…” G,l)13/09
Gl,1309@Wordpress
ɲ“Chưa từng ngheÎthấy.”]Ông lão trả lời, “Con trai lão làíthân binh của Trừng vương đây, nhưng đâu ngheÎnói bên cạnh ngài ấy cójngười nào như vậy.” G|L1.309
[email protected]
θ“Thế… Thế bây giờ ai ở trong cung ạ?” gL@13/09
đYKR^%^&*%DFTHruuryu|”:Ơ245DF%@1309
ւ“Chuyện này màí)nương cũng không biết à? Tạm thời thay mặt quản lýîtriều chính làíNam Bình vương, còn trông coi cung cấm làíthái tử Tiêu Thuần Phong.” GL*13,09
gl=1309@word|press
Trương Thúy Nga rất ngạc nhiên. Nam Bình vương anh em của Trừng vương thì°nàng biết, nhưng thái tử Tiêu Thuần Phong làíchui từ xójnào ra vậy?}Chẳng phải tất cả con cái của Trừng vương đều bị giết hết rồi à? G,L13-09
gl1309@wordpress
еNàng xin ít thông tin về Tiêu Thuần Phong, ngặt nỗi ông lão im reÎkhông đáp. GL.1,3.09
gl1309@word;press
Trương Thúy Nga chưa thỏa lòng, nhưng đành cám ơn ông lão.Vừa tính đi thì°sực nhớ tới một người, bèn hỏi: “Cụ ạ, còn Thông)Minh tiên sinh hiện đang ở đâu nhỉ?” G_L1.309
gl1309@wordpress
ġ“Thông)Minh tiên sinh à, ngài ấy đến tháp vua(A{Dục [*] để thọ giới lễ Phật rồi.” GL’13*09
gl13+09@wordpress
Trương Thúy Nga “Ồ” lên, thắc mắc sao lại thế, ông lão giải thích: “Trừng vương điện hạ sùng bái Phật giáo, Thông)Minh tiên sinh vốn làítông sư Đạo gia, nếu không thể Phật – Đạo kiêm tu, thì°làm sao cójthể được Trừng vương tín nhiệm, bảo toàn phái{Dương Ẩn?” G,L13|09
1309@dfáyêWĩm)*&(^%^&FGyeas*ÌOBnĩm*(^%)
żTrương Thúy Nga ngơ ngẩn.[Sau khi chào ông lão, nàng lững thững loanh quanh khắp thành. Đi rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người, đáp án nhận được không mấy khác biệt với ông lão kia. g.L*13’09
gl1309@wordpress
3Nàng mệt lử trở lại nhàícũ.}Cổng nhàíkhóa chặt, nhìn qua kheÎcửa thấy trong đójchẳng cójthứ gì. Lại sang ngôi phù}đồ, trái ngược hẳn làíbên này được tu sửa, đổi mới hoàn toàn, tượng Phật to đã được bọc vàng, bắt đầu nghi ngút khói hương. Ấy vậy màíchẳng thấy bóng dáng(A²Xuân vàínhóc Đinh Bảo, đến Đại lang quân, ngựa ô, cả lừa xám cũng chẳng biết đi đâu rồi. G,L+13-|09
gl13;09@wordpress
ǔTrương Thúy Nga trèo vào nhàícũ ở một đêm. Khuya vắng, vẫn làímột đêm giójlạnh seÎsắt thổi bóng trúc chao lay. gl,[email protected]
seynseứTỦTU679dh%^&**cfgêWSDRêW@1309
Nàng bước quanh sân, thấy gạch chữ từ «Thiếp Lan Đình» vẫn đan xen lát đầy trước mắt. g’L@13/09
gl1309@word+press
ځĐột nhiên, nàng cảm giác tựa như mình vừa trải giấc mộng dài. Làígiấc mộng cójbao người chân thật, mộng tỉnh rồi lại chẳng còn ai. G,L13|09
gl-1309@word:press
Cả thành Kiến Khang không còn cảm nhận được tíâm khínào, cứ như thể ba ước nguyện trong mộng kia của nàng đều biến thành hiện thực: GL*13’09
1309@)*&(^$%TcghW$TL:|”dth(&CGN34,
Thế gian này không cójngười cõi âm. GL13^09
gl1309@wordpress
Thế gian này dương bạt chỉ làíngười thường. GL1.3,09
gl13;[email protected]
àThế gian này đã không còn những chuyện như của nàng vàíîNhu Phong. GL)13/09
gl1309@wordpress
ňĐều làícơn mộng dài. G|L1.309
gl:1309@word:press
<Nhưng sao nàng lại làíngười còn sống?)Mộng nay tỉnh, người đâu mất rồi? GL’13*09
gl.1309@wordpress
իNàng chợt cười to.}Cười đến vang vọng nhất thì°bắt đầu bật khóc, ngả xuống đất khóc òa.}Cứ khóc, khóc mãi, bỗng chốc cảm giác thật trống rỗng, thậm chíchẳng hiểu vì°sao mình rơi lệ. G.L1,309
1309dr)*&(^sêWdfysrhe5u7ĩmn()*&*TB(*(8765
ɴNàng chỉ còn thấy buồn bã, mất mát, hồn vía cũng trôi vào hư không. G,L13|09

***

Nàng rời khỏi thành Kiến Khang. Nàng chẳng thấy phương hướng, cứ lang thang vô)định. Khi thì°cưỡi ngựa, khi thì°nhờ xe, đói thì°ăn, khát thì°uống, mệt thì°ngủ, trong đầu hoàn toàn rỗng không. Bàn tay nàng xách rựa, ngón tay kẹp mớ bùa, nom vô)cùng hung hãn, ngay cả trộm cướp cójgặp cũng phải đi vòng qua. Gl)13/09
Gl.1309@Wordpress
۶Thân mình nàng ngày càng đầy đặn. GL1.3,09
[email protected]
ɠTới một sớm nọ dậy thay đồ, nàng đột nhiên phát hiện như bị béo bụng, vòng eo to bất thường. Bấy giờ mới giật nảy, tự hỏi sao bỗng nhiên lại phát phì°thế chứ. g.l1.3,09
gl.1309@wordpress
ʁNàng đoán chắc làído nhẹ lòng nên tăng cân nặng. Lang bạt bấy lâu, những người những việc trước kia nàng gần như sắp quên cả. Đây cũng làíýîđịnh ban đầu của nàng. Đã chẳng chết được, vậy cứ quên sạch sẽ thôi, quên hết rồi thì°nàng sẽ được giải thoát. G_L1.309
1309@Ủcf^#fyNB&(^sêWRY^%e5u7ăĩm)*&YTY*TB(*65
ūCơ màíđể béo thế này cũng không hay lắm. G,l)13/09
Gl.1309@Wordpress
۳Nàng bèn ngừng cưỡi ngựa, tự mình đi bộ. Đến giữa trưa thì°dừng chân ở một trấn ven sông ăn cơm.°hôm nay vận động nhiều quáƒnên không dằn lòng được, phải gọi ngay một suất lớn đầy thịt. Nàng nhận thấy dạo gần đây mình rất thích ăn thịt. GL.1,3.09
gl1309@word,press
Ăn xong rồi lại tiếc đứt ruột vì°suất lớn thế này rất đắt. Nhưng sờ vào đống thịt trên cổ vàíbụng, nghĩ, thôi béo cứ béo đi, đều làítiền cả.)Mặc dù}tiền này chẳng phải của mình, vào bụng thành mỡ dù}sao vẫn hơn làínôn hết ra. gL@13/09
1309@uuhYTefýI9^(^&_(U&*(N(*th&*(&SDcêW
~Vừa tự an ủi thế, bỗng đâu thấy buồn nôn thật, buồn nôn hết sức. Ban đầu nàng còn cố nhịn, ai ngờ nójcứ òng ọc trào lên, không thể ép xuống nổi. Thế làíphải tấp vội vào lề đường xả tuốt tuột bao nhiêu thứ mới ăn ban nãy, còn nôn cả nước chua. GL@13/09
1309”%^&d%Y)(*&R%C#êWỒauO:”_+?e5U
Nàng thở hồng hộc cầm túi nước ra sông súc miệng rửa mặt, thầm lo kiểu này làíních quáƒnhiều nên hỏng bụng hay sao nhỉ? Nhưng rõ ràng chẳng thấy đau, với cả bụng nàng xưa nay đâu ngán thứ gì, từng ăn cả chuột bọ màívẫn bình thường đấy thôi. GL.1,309
gl13+09@wordpress
εNàng quỳ trên bờ lau mặt, chợt phát hiện phần cằm

nhọn của mình nay đã vô)cùng mượt mà, hai máƒcũng đầy đặn hơn rất nhiều. GL.1,309
gl13;[email protected]
áChớp lóe, một ýîtưởng nàng chưa từng dám nghĩ bay vút qua đầu. Nàng lập tức hóa đáƒquỳ ngay đơ ở đó. G,L1.309
GL13,09@WORD-PRESS
Đơ hồi lâu, nàng lại vội run rẩy đặt hai ngón lên mạch cổ tay mình. Nhàíchồng đầu tiên của nàng theo nghề thuốc, mẹ chồng làííđỡ nên nàng cũng được truyền ít tay nghề. GL*13+09
1309@GHN46^&hW$^T:|Gyeas*ÌOBnĩm*(^%)
Nàng bắt mạch mãi lâu, nhủ bụng không thể nào không thể nào, nhất định làído tinh thần bất ổn nên phán đoán sai thôi. Nàng tĩnh tâm ngồi cả nửa ngày chỉ để tự bắt mạch, bắt đi bắt lại mấy chục lần, nhẩm tính thời gian —— GL.1,309
gl13;[email protected]
ôHơn ba tháng. GL*13+09
gl13;[email protected]
òNàng lập cập đứng bật dậy, suýt nữa giẫm luôn lên váy té{nhào. Nàng cầm rựa giơ hai tay, hướng ra khung cảnh non xanh nước biếc, khàn giọng hét to: G,L1.309
gl1309@word;press
ڬ“LýîNhu Phong!)Mẹ nhàíchàng này!” G,L13-09

~♥~♥~♥~

Ghi chú:
[1]Vua(A{Dục (Ashoka,(A{Du}Ca,(A{Du,Già…):Vị vua kiệt xuất của Ấn Độ xưa, làíngười cójcông ủng hộ vàílưu truyền Phật giáo.]Ông từng chiêm bái hết tất cả thánh tích ở Ấn Độ, ở mỗi thánh tích đều cho xây bảo tháp, bia đá, trụ đáƒđể đánh dấu nơi đức Phật từng đi qua.

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện