Lúc này Như Ý đang ngồi yên trên giường, Dung Bội đi vào, quỳ trên đất, nghẹn ngào nói: "Nương nương, đều là nô tỳ không tốt, nô tỳ không nên để nương nương ở một mình, khiến nương bị thương, hôn mê nhiều ngày như vậy, mong nương nương trách phạt nô tỳ!"
Như Ý ôn nhu cười: "Chuyện này sao có thể trách ngươi, đây là chuyện ngoài ý muốn, ngươi không cần tự trách mình, hiện tại ta cũng tỉnh lại rồi.
Được rồi, ngươi đừng khóc nữa, ta không trách ngươi.
Đừng quỳ nữa, mau đứng lên nói chuyện."
Dung Bội đứng lên hỏi Như Ý cảm thấy trong người ổn không,, có cần uống nước ăn chút gì đó hay không, Như Ý lắc đầu, một lát nàng sau nhớ tới cái gì đó: "Hiện tại ai phụ trách an toàn của chuyến Nam tuần?"
"Là Lệnh quý phi." Như Ý nghe xong liền không nói gì nữa.
Dung Bội biết được Như Ý đang nghĩ gì, nhỏ giọng nói: "Nương nương, người hôn mê lâu như vậy, là hoàng thượng lau người, đút thuốc cho nương nương uống, mỗi ngày đều chăm sóc người rất cẩn thận, kỳ thật hoàng thượng vẫn rất quan tâm người.
Lời nô tỳ nói đều là sự thật, tơ máu trong mắt cùng vẻ tiều tụy của hoàng thượng sẽ không nói dối người.
Hoàng thượng phê duyệt tấu chương ở đây cùng người."
Dung Bội chỉ vào cái bàn gỗ trước giường, Như Ý nhìn theo, quả nhiên trên bàn có bút lông, nghiên mực, giấy viết, còn có mùi mực nhàn nhạt.
Như Ý không sửng sốt nhưng cũng có chút quen thuộc, giópng với thiếu niên lang lúc ở phủ luôn chăm sóc khi nàng bị bệnh, ngày đêm canh giữ....!Như Ý không muốn nghĩ nữa, hiện tại nàng cảm thấy rất mệt mỏi, sau đó phân phó Dung Bội đi tắt nến, nàng chìm vào giấc ngủ.
Đến nửa đêm, một nam tử nhẹ nhàng đi vào trong tẩm điện, nam tử mặc long bào màu vàng cẩn thận đi tới trước giường, không dám quấy rầy giấc ngủ của nàng.
Trước khi hắn tiến vào còn hỏi Dung Bội tâm trạng của nàng thế nào, Dung Bội chỉ lắc đầu, hắn cũng không hỏi nữa.
Hắn ngồi ở trước giường, cẩn thận đắp chăn cho nàng, nhưng lại nhìn thấy nàng nhíu mày, trong lòng hắn không khỏi nhói đau, nàng ở trong mộng