Tư Ý hôn mê tới chap 16 hay 17 gì đó mới tỉnh nha mọi người.
Hoàng thượng ôm cơ thể lạnh như băng của nàng, tuyệt vọng gào thét, hắn cầu xin ông trời đừng để nàng rời xa hắn, cơ thể run rẩy, hắn không biết phải làm gì...!Trái tim hắn như ngừng đập, mọi thứ xung quanh trở nên u tối.
Dung Bội sợ tới mức sắc mặt sớm đã tái mét, quỳ trên đất nước mắt chảy như mưa, nàng nắm chặt hai tay, có chất lỏng màu đỏ chảy ra, nhưng nàng lại không biết.
Các nô tài quỳ trên mặt đất, tiếng khóc vang vọng khắp trời.
Thái y vội vàng đi vào, hoàng thượng đã sớm không đứng vững, người run rẩy, mặt trắng bệch, môi tê dại, toàn cơ thể giống như bị đá nặng đè x.uống, bất lực, sợ hãi...!Nếu không có Lý Ngọc và Tiến Bảo đỡ hắn, thì hắn có thể ngã xuống.
Khóe mắt không ngừng chảy nước mắt, hai mắt sưng đỏ, giống như rơ xuống vực sâu vạn trượng, một mảnh hỗn độn, đi vào đáy vực.
Hắn không dám nghĩ tới kết quả, hắn không dám nghĩ nàng sẽ cứ như vậy mà qua đời, giờ phút này trong phòng im lặng, tựa như mọi người đều ở trong mộng....!
Từng giọt nước mắt của hoàng thượng rơi xuống đất, Lý Ngọc nghẹn ngào, mở miệng nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương cát nhân thiên tướng, nương nương nhất định sẽ qua khỏi..." Lý Ngọc hít một hơi: "Hoàng thượng, người không thể thương tâm như vậy, bảo trọng long thể."
Tiến Bảo ở một bên cũng nói: "Đúng vậy, hoàng hậu nương nương cũng không muốn nhìn thấy người thế này, nương nương là người tốt, ông trời nhất định sẽ giúp đỡ người.
Hoàng thượng, người cứ như vậy chúng nô tài rất lo lắng!"
Hoàng thượng dường như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía nàng đang được chữa trị.
Dường như hắn hiểu sao mấy năm nay ánh mắt của nàng rất lạnh lùng, vì sao không nguyện cúi đầu chịu thua, không muốn chủ động tìm hắn.
Bởi vì mỗi lần tiếp xúc nàng sẽ giống như hắn, đau lòng nhìn nàng rơi lệ trong mộng.
Thế nên khi nhìn nàng ôm vai khóc rống miệng phun ra máu, nỗi đau như vạn mũi tên xuyên tâm, cho nên mấy năm nay nàng đều chịu nỗi đau như vậy.
Hắn lạnh lùng mở miệng: "Cho nên mấy năm nay rốt cuộc nàng ấy chịu đựng như thế nào?" Lý Ngọc và Tiến Bảo nghe xong nhìn nhau, Lý Ngọc quay ra lắc đầu với Tiến Bảo.
Không biết qua bao lâu, Giang Dữ Bân đi ra, khuôn mặt hắn sớm đã toàn là nước mắt, hắn hít sâu một hơi, quỳ trên mặt đất cẩn thận nói: "Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã qua cơn nguy kịch, nương nươmg bởi vì ưu tư bi thương quá