Ngày đó Liên Tâm trở về Trường Xuân cung, không nói gì, vẫn giống như thường ngày hầu hạ hoàng hậu, làm công việc của mình, mặt mày cũng không ủ rũ như trước, ngược lại lúc hoàng hậu nhắc tới việc này liền đồng ý.
Hôn sự này là hoàng hậu tự mình làm chủ định ra, cũng không có nói trước với hoàng thượng.
Chớp mắt đã đến ngày thành hôn của Liên Tâm và Vương Khâm, Như Ý sớm đã biết, phân phó nô tài được truyền ra ngoài, cũng không cần nói với hoàng thượng.
Buổi trưa hoàng thượng đến Dực Khôn cung dùng bữa cùng Như Ý, Nhị Tâm ở bên ngoài hầu hạ, Như Ý nhìn nàng một cái, Nhị Tâm kéo Lý Ngọc sang một bên, lặng lẽ chờ phân phó.
Đợi đến khi hoàng thượng ra khỏi Dực khôn cung, Lý Ngọc đi theo trở về Dưỡng Tâm điện.
Ngày hôm nay Kim Ngọc Nghiên ngược lại rất kỳ lạ đến Dực Khôn cung, Kim Ngọc Nghiên vừa mới vào cửa Dực Khôn cung liền có người thông báo: "Nương nương, Gia quý nhân tới rồi."
Như Ý sửng sốt, nghĩ thầm hôm nay có cơn gió nào thổi Kim Ngọc Nghiên đến, ngày thường các nàng nói chuyện rất ít, buổu sáng lúc đi thỉnh an hoàng hậu nói chuyện vài câu, cũng chỉ là mấy chuyện bình thường, cho nên quan hệ không thân thiết lắm.
Như Ý do dự hai giây vẫn nói một câu: "Mời vào đi."
Dù sao đưa tay không đánh tới cửa nhân.
"Thần thiếp thỉnh an Nhàn phi nương nương." Ngọc Nghiên tiến vào, hành lễ theo quy củ, thường ngày cô ta rất thích trang điểm, ngày thường cũng rất kiều diễm, xuất thân từ quý tộc Ngọc thị, thật sự là khiến người ta nhìn một cái liền thấy phong tình vạn chủng.
"Không cần đa lễ, đứng lên đi." Quay đầu lại ra lệnh cho Nhị Tâm: "Đi pha trà mời Gia quý nhân."
"Dực Khôn cung của Nhàn phi tỷ tỷ quả nhiên không giống chỗ khác, hôm nay thần thiếp thấy thật sự là mở rộng tầm mắt.
Đều nói hoàng thượng sủng ái tỷ tỷ, hôm nay thiếp vừa gặp, thật đúng là hâm mộ tỷ tỷ." Ngọc Nghiên nhìn quanh Dực Khôn cung, cuối cùng nhìn Như Ý, môi đỏ tươi khép lại rất xinh đẹp.
Như Ý cười: "Dực Khôn cung này vốn đã hoa lệ, không phải bởi vì ta, ta may mắn được hoàng thượng hạ chỉ ban cho Dực Khôn này, cũng là vinh hạnh của ta.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, cũng là không thể so sánh với Trường Xuân cung của hoàng hậu nương nương."
Nhiều năm qua Kim Ngọc Nghiên vẫn dựa dẫm vào hoàng hậu, lúc nàng sống ở Dực Khôn này đã có rất nhiều người bất mãn với nàng, hiện giờ phong Nhàn phi, mới xem như thoáng bình định chút lời đồn đãi.
Từ trước đến nay Kim Ngọc Nghiên nói chuyện vì hoàng hậu, nàng liền thuận nước đẩy thuyền, nâng hoàng hậu một chút cũng tốt."
Tán gẫu vài câu, Ngọc Nghiên bảo Trinh Thục mang điểm tâm đến: "Hôm qua hoàng thượng thưởng cho thần thiếp một ít điểm tâm thần thiếp ăn thử rất ngon, hôm nay cố ý mang đến mời Nhàn phi tỷ tỷ thưởng thức."
"Tâm ý của muội muội, bổn cung rất cảm kích." Nói xong, Như Ý phân phó Nhị Tâm nhận lấy điểm tâm, nhớ tới ngày đó sau khi từ Trường Xuân cung trở về có đưa điểm tâm cho các nàng, nói vậy hôm nay Gia quý nhân là đến đáp lại ân tình của nàng.
Như Ý mời Ngọc Nghiên ở lại cung của mình dùng bữa tối, Ngọc Nghiên cũng không từ chối, Như Ý hỏi khẩu vị của Ngọc Nghiên, phân phó người ở thiện phòng chuẩn bị thức ăn, một lát sau thức ăn đã được để đầy trên bàn.
"Muội muội mau ăn thử xem có hợp khẩu vị không?" Như Ý mời Ngọc Nghiên Ngồi xuống, chỉ vào thức ăn trên bàn: "Bổn cung sai người làm