"Có chuyện gì vậy?"
"Nô tài vừa nhìn thấy mấy nhóm cung nữ đi đến Trường Xuân cung của hoàng hậu nương nương.
Nói trong Trường Xuân cung có chuyện vui, muốn đi xem."
"Trường Xuân cung có chuyện gì?" Hoàng thượng buông bút lông trong tay xuống, hỏi Lý Ngọc.
"Nô tài tìm một cung nữ hỏi, hoàng hậu nương nương muốn gả Liên Tâm cho Vương Khâm, chỉ hôn cho bọn họ, không biết là..." Lý Ngọc quan sát thần sắc hoàng thượng, thăm dò hỏi.
"Việc này sao không ai nói với trẫm?" Giọng điệu trầm thấp lại uy nghiêm của hoàng thượng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.
Hoàng hậu làm chủ hôn sự!
"Hoàng hậu nương nương không nói, các nô tài cũng không biết."
Nói xong hoàng thượng đứng dậy đi ra ngoài, chỉ gọi một mình Lý Ngọc đi theo phía sau, phân phó một câu: "Hôm nay trẫm ăn no, muốn ra ngoài tản bộ."
Lang Hoa hài lòng nói một câu: "Ngươi là nha đầu có thâm niên lâu trong Trường Xuân cung, đã hầu hạ bổn cung từ lúc ở tiềm để, Vương Khâm cũng là công công tiên đế phái đến hầu hạ hoàng thượng, hiện giờ lại là đại tổng quản, đây là phúc khí của ngươi, phải biết quý trọng." Lang Hoa quay đầu nói với Tố Luyện một tiếng: "Đã đến giờ lành, bổn cung làm chủ tổ chức hôn sự chủ cho Vương Khâm và Liên Tâm."
Như Ý vẫn đứng ở một bên lạnh lùng nhìn Lang Hoa, nàng ta có miệng lưỡi lanh lợi, rõ ràng vì lợi ích của bản thân, nhưng từng câu từng chữ đều là nói tốt cho Liên Tâm.
Lúc này sắc trời đã rất tối, Như Ý đứng bên cạnh bụi hoa kia nhìn xiêm y màu đỏ trên người Liên Tâm cùng Vương Khâm, vốn nên là lễ mừng đại hôn, xem ra lại chói mắt lại khiến người ta đau lòng.
Trong nháy mắt Liên Tâm quay đầu lại, Nhị Tâm đang cầm một chiếc áo choàng tiến vào Trường Xuân cung, vòng ra phía sau Như Ý nói: "Thân thể nương nương không tốt, hôm nay ban đêm lạnh, nô tỳ trở về lấy áo choàng cho người, cẩn thận bị cảm lạnh."
Như Ý mỉm cười, gật đầu với Nhị Tâm.
Phản ứng bất ngờ của Liên Tâm khiến Lang Hoa không kịp đề phòng, cảm thấy rất xấu hổ, Liên Tâm quỳ trên mặt đất, khóc như hoa lê đái vũ: "Nương nương, nô tỳ không muốn gả cho Vương Khâm, cầu xin nương nương đừng ban hôn nô tỳ với Vương công công." Nói xong liền dập đầu ba cái thật mạnh xuống đất.
"Liên Tâm, bổn cung có lòng tốt, ban hôn cho ngươi và Vương Khâm, vì sao lại từ chối?" Lang Hoa có vẻ rất khó chịu, trong lúc nhất thời mọi người không ai nói một câu, sợ nói ra sẽ đụng phải đầu sóng ngọn gió này.
"Chuyện gì vậy, trẫm vừa mới đi qua Trường Xuân cung, liền nghe được bên trong ồn ào như vậy!" Lúc này hoàng thượng đi vào Trường Xuân cung, một đám phi tần cùng nô tài đều hành lễ.
Liên Tâm nói: "Cầu xin hoàng thượng không gả nô tỳ cho Vương Khâm, nô tỳ nguyện ý hầu hạ hoàng hậu nương nương thật tốt, tuyệt không hai lòng."
Hoàng thượng thấy Lang Hoa đứng ở trước cửa Trường Xuân cung, giờ phút này không khỏi cảm thấy xấu hổ, cuối cùng tầm mắt hắn rơi vào trên người Liên Tâm: "Trẫm cùng hoàng hậu luôn khoan dung, càng chưa từng ép buộc, ngươi không cần như thế, đứng lên đi!"
Trong lời nói của hoàng thượng có ý gì đó, trong lòng Lang Hoa khiếp sợ, cũng may giờ phút này là trong đêm tối, nàng ta vì khó chịu mà trên trán đã toát mồ hôi.
Không đợi Lang Hoa nói chuyện, hoàng thượng liền hỏi: "Hoàng hậu ban hôn cho Vương Khâm và Liên Tâm, sao lại không nói cho trẫm biết?"
Hôn sự này vốn là vì tâm tư của nàng ta, muốn làm xong việc mới nói cho hoàng thượng, nếu nói trước với hoàng thượng, có lẽ hoàng thượng sẽ không đồng ý, còn có thể gây ra rất nhiều phiền toái thị phi.
Nhưng bây giờ lại càng nhiều phiền toái.
Lang Hoa ổn định lại cảm xúc một chút, mở miệng nói: "Mấy ngày nay hoàng thượng bận rộn chính vụ, cho nên thần thiếp không nói với hoàng thượng, thần thiếp là chủ hậu cung nên chia sẻ với