Như Ý Truyện Trọng Sinh Văn Chi Thanh Anh Hoằng Lịch

37: Trò Trẻ Con


trước sau


Hai người vừa đi vừa nói cười, chỉ một lúc sau đã đến Dực Khôn cung, Như Ý kéo tay hoàng thượng, hạ nhân vốn đang bận rộn nhìn thấy hoàng thượng cùng nương nương trở về, vội vàng dừng động tác trong tay quỳ xuống thỉnh an, ánh mắt của hoàng thượng chỉ nhì chằm chằm nàng, căn bản không thèm liếc mắt nhìn người ngoài một cái, chỉ qua loa đáp một tiếng: "Đứng lên đi."
Như Ý kiễng chân lên thì thầm điều gì đó bên tai hắn, nghe được lời nàng hoàng thượng liền cười, Như Ý quay người nói với Nhị Tâm một câu: "Nhị Tâm, đi chuẩn bị nước tắm rửa cho ta."
Nhị Tâm nghe xong xong dẫn theo mấy cung nữ hầu hạ đi xuống, Như Ý chờ nô tỳ pha nước tắm xong, trên mặt nước có rắc cánh hoa hồng, để nô tỳ tắm rửa xong, mái tóc dài thả xuống như thác nước, thay y phục màu xanh liền đi vào tẩm điện, liếc nhìn xung quanh cũng không thấy hoàng thượng.

Nàng cảm thấy kỳ lạ liền đi vào trong, bỗng nhiên sau bình phong xuất hiện một bóng người, còn chưa đợi nàng phản ứng đã bịt mắt nàng lại, nàng đương nhiên biết là hắn giở trò.
Như Ý quay đầu, cười nói một câu: "Hoàng thượng mau buông thần thiếp ra đi."
Thấy hắn không buông ra Như Ý lại nói tiếp: "Hoàng thượng giống như một tiểu hài tử lớn."
Hoàng thượng không trả lời nàng, đợi đến khi tay hắn buông ra khỏi mắt nàng, Như Ý mở mắt ra chỉ thấy khuôn mặt to lớn vô hạn của hắn xuất hiện trước mặt mình, còn chưa kịp phản ứng, trên môi có cảm giác ấm áp, hoàng thượng đặt tay lên trán nàng hỏi: "Ai là tiểu hài tử lớn?"
Như Ý bị hành động này của hắn làm cho đầu óc nóng bừng, đã hoàn toàn quên những gì mình vừa nói: "Hả?"
Hoàng thượng nhìn bộ dáng ngốc nghếch này của nàng, giơ tay vuốt ve mặt nàng nói: "Sao vậy? Nàng vừa nói qua đã không nhớ rõ?"
Như Ý đưa tay vòng quanh cổ hắn nói: "Hoàng thượng thật ấu trĩ, bây giờ còn giở trò trẻ con như vậy."
Lần này hắn không trả lời nàng nữa, ghé sát vào bên tai nàng nói một câu: "Tắm rửa xong rồi, chuẩn bị đi ngủ đi."
Hơi thở ấm áp của hắn làm cho tai nàng đỏ lên một trận, còn chưa kịp phản ứng, hắn đã cúi người ôm lấy chân nàng nhấc lên, trong lúc nhất thời Như Ý rất khiếp sợ, lúc nàng đứng trên mặt đất thấp hơn một cái đầu so với hắn, lúc này lại cao hơn hắn một đầu: "Hoàng thượng.....!Mau bỏ thần thiếp xuống."
"Không bỏ."

Nàng cúi đầu, hắn ngẩng đầu, hai người nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương: "Trẫm nhớ rõ nàng từng nói muốn trẫm thường xuyên ôm nàng, sau này trẫm sẽ ôm nàng nhiều hơn."
Như Ý ngượng ngùng cười, quay đầu, không nói gì nữa, để mặc cho hắn ôm, hắn đặt nàng xuống giường, nàng giơ tay vòng qua cổ hắn, tình ý khó kiềm chế, hắn vùi đầu vào cổ nàng hôn lên đó, tiếng hít thở càng ngày càng nặng nề quanh quẩn ở bên tai nàng, Như Ý nhẹ nhàng nói một tiếng: "Phu quân...."
Trong nháy mắt hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nàng dịu dàng đáng yêu như một con mèo nhỏ, làm cho người ta cảm thấy yêu mến, trong giọng nói của hắn mang theo chút ái muội: "Làm sao vậy?"
Như Ý lắc đầu, ngẩng mặt chủ động hôn lên môi hắn, hoàng thượng không giấu được niềm vui sướng, nụ hôn của nàng ngày càng sâu đậm.

Bàn tay vốn ôm eo nàng bắt đầu không an phận không ngừng di chuyển khắp nơi, Như Ý cũng vặn vẹo ở trong lòng hắn, hắn không gọi người vào, dường như sợ quấy nhiễu tình cảm của hai người, chính hắn đi tới tắt đèn, trong bóng tối, nàng nhìn hắn từng bước đi tới bên cạnh nàng, kéo màn che xuống, đè lên người nàng một lần nữa.

Hắn cởi y phục của nàng vứt ngoài màn che, hai tình hoan hảo, chỉ cảm thấy tuyệt vời: "Trong lòng trẫm chỉ muốn nàng, chỉ muốn một mình nàng.

Nàng đừng khuyên trẫm đến chỗ người khác, được không?" Lúc này hoàng thượng cách nàng gất rần, trong thanh âm xen lẫn rất nhiều mập mờ, Như Ý nghe hắn nói chỉ cảm thấy rất vui vẻ, đợi nửa giây ghé vào bên tai hắn nói: "Được." Một câu trả

lời đơn giản này, trong lòng hắn vô cùng ngọt ngào, lại hôn nàng một lần nữa.
"Phu quân, người nhẹ một chút." Sự phấn khích của hắn làm cho nàng cảm thấy giống như có một luồng điện chạy qua cơ thể.
"Ta sai rồi." Hoàng thượng nhỏ giọng dỗ dành nàng, hắn sợ làm nàng bị tổn thương.
Sau một lúc lâu, hắn mới quyến luyến rời khỏi nàng nằm xuống bên cạnh nàng.

Như Ý nằm trong lòng hắn: "Nếu là như vậy sẽ rất tốt."
Hắn biết nàng nói cái gì, đó là cuộc sống nàng khát vọng, chính là một đời một kiếp một đôi người.

Nhưng hắn không làm được cho nàng.
Nhưng nàng yêu hắn.
Hắn phải lo lắng rất nhiều thứ, xử lý việc lớn việc nhỏ trái với mong muốn của bản thân.

Hoàng thượng ôm nàng vào trong lòng: "Cũng chỉ có khi ở bên nàng, trẫm mới biết cảm giác ở bên cạnh người mình thật lòng yêu là như thế nào.

Trẫm hứa với nàng, cuộc đời này người trẫm yêu nhất chỉ có nàng."
"Phu quân, không phải vừa rồi người hỏi thần thiếp, làm sao vậy?" Như Ý ôm eo hắn, ôn nhu nói.

Hădn quay sang nhìn nàng, mong chờ câu trả lời của nàng.
"Người ôm thần thiếp một đường đi về phía trước, nâng thần thiếp lên, ngẩng đầu nhìn thần thiếp, thần thiếp cảm thấy đây chính là tình yêu.

Không phải là hoàng thượng cùng Nhàn phi, cũng không phải thê tử phải nghe lời phu quân, mà là tình ý nồng đậm của phu quân và thê tử."
Hoàng thượng thấy trong mắt nàng đều là chân thành, đây cũng là cảm giác tự tin khi yêu ai đó.
Nàng dán vào ngực hắn, từ từ nói: "Hoàng thượng không biết, trên thế có nhiều người như vậy, thần thiếp chỉ nghe thấy nhịp tim của một mình người....!Lúc này, tất cả đều thuộc về thần thiếp."
"Sau này cũng sẽ thuộc toàn bộ về nàng.

Như Ý, trẫm yêu nàng." Hoàng thượng ôm nàng dịu dàng đáng yêu trong ngực, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Tình yêu của nàng giành cho hắn, làm sao hắn không biết, kiếp trước và kiếp này đều như vậy.
Như Ý nghe được lời của hắn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: "Ôm thần thiếp ngủ được không?"
Hoàng thượng vuốt tóc nàng: "Ta vẫn luôn ở đây.

Ngoan, mau ngủ đi."
Như Ý an tâm nhắm mắt lại, chỉ một lúc sau tiếng hít thở yên tĩnh của nàng truyền đến tai hắn.
Hoàng thượng cũng không thể ngủ được.
Hóa ra họ rất yêu nhau.
"Nếu tình cảm thăng trầm, tiêu tán như sương đêm thì sao?"

"Sương đêm tiêu tán, trẫm và nàng không thể tách rời."
"Nếu đêm sương mù mênh mông, thần thiếp và hoàng thượng lạc nhau thì sao?"
"Sẽ không, nàng chỉ cần nắm lấy tay trẫm không bao giờ buông ra."
Nhưng sau này, hắn đã đánh mất nàng.

Sau đó hắn mới hiểu được, cho dù nàng có mất đi nhưng trong lòng hắn vẫn luôn có nàng.
"Như Ý, trẫm sẽ không bao giờ buông tay nàng nữa.

Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau, không ai có thể tách rời.

" hắn vuốt ve mái tóc của nàng, giọng nói trầm thấp trong đêm tối này khiến người ta có cảm giác được chữa lành.

Hắn nhìn nàng trong lòng, không an phận động đậy vài cái, cũng không biết nàng có nghe hắn nói gì không, hắn hôn lên trán nàng, ôm nàng đi ngủ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện