Chương 46: Sóng ngầm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Chuyện xảy ra ở một gian đậu hũ cũng không có gây nên tác động gì đối với Thương Minh Thành.
Phải nói, hầu như trong thành ngày nào cũng có những xung đột nhỏ nhặt như thế này xảy ra.
Thương Minh Vệ cũng không phải ăn no rảnh rỗi đến nỗi chạy từng nhà giải quyết những chuyện như thế này.
Miễn là không ảnh hưởng đến nhân mạng của thường dân bách tính, tất cả đều không đáng để nói.
Trong một thế giới “cường giả vi tôn” như thế này ai lại rảnh rỗi ra tay cứu giúp một phàm nhân cơ chứ?
Tất cả đều phải dựa vào sức lực của bản thân mình!
Nếu không có đủ thực lực trong tay, cho dù gào thét khàn cả giọng, cũng không ai đếm xỉa tới.
Thương Minh Thành mặc dù là một thành trì lập ra để bảo hộ phàm nhân, nhưng cũng là nơi để các tu sĩ hoạt động.
Phàm nhân sự tình, chỉ cần không phải do tu sĩ động thủ ỷ lớn giết người, Thương Minh Vệ cũng sẽ mặc kệ không quản.
Đó là ranh giới cuối cùng mà thành chủ đặt ra để bảo hộ tính mạng cho phàm nhân nơi này.
Nghe được Ngọc Nhi giải thích như vậy, Nhất Minh mới hiểu được lý do tại sao lại có người gây chuyện mà Thương Minh Vệ lại nhắm mắt làm ngơ, không ngó ngàng gì tới.
“Nói như vậy, bọn chúng thường xuyên tới đây làm loại chuyện này?” Nhất Minh nhìn Ngọc Nhi trước mắt hỏi.
“Đúng vậy, thường cứ cách mỗi một đoạn thời gian lâu thì một tháng, ngắn thì nửa tháng bọn chúng sẽ đến gây chuyện một lần.
Vì lẽ đó mà tiền buôn bán dần dần tiêu tốn cho mua bàn ghế hết cả.”
Ngọc Nhi nhìn thiếu niên trước mắt gật gật đầu nói.
Nghe vậy, Nhất Minh nhất thời nhớ đến lần đầu tiên mình gặp cô nàng này ở trong rừng.
Lúc đó, nàng phải vào rừng hái thảo dược, tình cảnh trông thật khó khăn vô cùng.
Phải biết, Đoạn Mộc Lâm vòng ngoài tuy không có nhiều yêu thú, nhưng đơn thuần dã chủng cũng có không ít.
Một nữ tử trong người không có tu vi trong người phải tự mình tiến vào quả thật không dễ dàng!
“Tại sao bọn người Sở gia lại đến đây gây rối như vậy? Hẳn là bọn chúng có dụng ý gì a? Tỷ không ngại cứ nói cho ta biết đâu ta có thể giúp tỷ giải quyết thì sao?”
Nhất Minh cười cười nói.
Ngọc Nhi do dự trong chốc lát cũng mở miệng nói:
“Chuyện này hẳn là không có gì không thể nói.
Có một lần, đại công tử của Sở gia tới nơi này đòi mua lại mảnh đất này của chúng ta.
Mảnh đất này tuy không có rộng rãi gì, nhưng bán đi mảnh đất này thì không thể nào.
Đây là mảnh đất do cha ta cùng mẫu thân phải dành dụm nhiều lắm mới có thể đạt được.
Cho nên mẫu thân ta cũng không đồng ý bán đi.
Sau đó đại công tử Sở gia lại đưa ra một yêu cầu muốn nạp ta làm thiếp của hắn.
Lần này, ta trực tiếp từ chối không có ý định gả cho hắn.
Ta cứ tưởng rằng với bản thân là một công tử của gia tộc hắn sẽ nhanh chóng bỏ qua ta.
Nhưng không lâu sau đó thì có người đến quán gây rối.
Ban đầu ta cũng nghĩ là khách quan đó có chuyện không vui trong người mà thôi.
Cho nên ta cũng không có để ở trong lòng.
Nhưng dần dần, cứ cách một khoảng thời gian lại có người đến quấy rối, ta mới cảm giác không ổn.”
“Cũng khó cho tỷ, Thương Minh Vệ không quản việc này, tỷ cũng không có ai có thể làm chỗ dựa.
Nếu ta đoán không sai, nếu tiếp tục một đoạn thời gian nữa tỷ sẽ làm ra lựa chọn gả cho hắn, có đúng không?”
Nhất Minh nhìn nữ tử trước mắt trong lòng không biết tại sao lại dâng lên một cảm xúc đồng cảm đến lạ!
Nhìn thấy tình cảnh này, hắn liền nghĩ lại hoàn cảnh bản thân mình hiện tại chẳng phải cũng giống như vậy đó sao?
Bản thân mình giờ khắc này khác gì Ngọc Nhi gặp phải tồn tại mà bản thân mình không thể đắc tội tới đâu!
Gia đình mình ở cố vực không biết tại sao lâm vào tai kiếp bị người vây đánh, bản thân mình thì lại trốn chui trốn nhủi để giành giật sự sống hay sao?
Trong thế giới này, bản thân yếu kém chính là nguyên tội!
Muốn không bị chèn ép, áp bức, chỉ còn cách tự bản thân mình trở nên cường đại.
Một ngày nào đó, mình sẽ quay lại cố vực để đám người kia phải dập đầu tạ lỗi.
Không!
Vẫn chưa đủ!
Phải là gà chó không tha!
Nếu mình không làm được, đó là do bản thân mình quá yếu kém!
Chết, cũng thật xứng đáng.
Nhưng nếu thật sự có một ngày như vậy…
Hy vọng nó không quá trễ!
“Sư đệ!”
Một thanh âm vang lên khiến Nhất Minh giật mình rời khỏi suy nghĩ trong lòng.
“A, tỷ vừa rồi nói cái gì? đệ nhất thời nhớ lại một số chuyện trước kia mà thôi”
Nhất Minh khẽ cười một tiếng nói ra.
“Là vậy ah! Đệ nói đúng, nếu như không phải ta gặp được đệ thì có lẽ ta sẽ làm ra lựa chọn gả cho hắn.”
Ngọc Nhi có chút ủ rũ nói ra.
“Không phải bây giờ có đệ ở đây rồi sao!” Nhất Minh lấy tay xoa xoa đầu nữ tử trước mặt nói ra.
Ngọc Nhi nghe vậy liền cảm giác trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp! Nhưng rất nhanh nàng lấy lại tinh thần, thần sắc trịnh trọng nói:
“Đệ không được làm ra cử động gì thiếu suy nghĩ! Ta biết đệ rất mạnh, nhưng trong thành này còn có người mạnh hơn đệ.
Cho nên đệ không được xảy ra bất cứ chuyện gì, biết chưa!”
“Đệ có thể làm gì chứ! Tỷ yên tâm đi, hôm nay đệ đánh bọn chúng một trận, lần sau bọn chúng không dám tới quấy rầy tỷ nữa đâu”
Nhất Minh cười cười nói.
“Hy vọng là bọn chúng còn có thể sống cho tới lần sau!” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe trong lòng dâng lên một ý nghĩ!
“Chỉ mong là vậy!” Ngọc Nhi ngoài cười nhưng trong lòng cảm giác bất an vẫn quanh quẩn không tán.
…
Trong lúc Nhất Minh đang cùng Ngọc Nhi trò chuyện trong nhà.
Cách đó năm dặm khoảng cách, một tòa phủ đệ rộng rãi không ngừng có xe ngựa ra ra vào vào tại cổng chính, tràn cảnh huyên náo vô cùng.
Trên những xe ngựa này, bên trong chở đầy những cuốn vải lụa đầy màu sắc khác nhau, thậm chí có những gốc vải lụa được thêu lên những họa tiết trông sang trọng vô cùng.
Lúc này.
Một thanh niên nam tử vội vội vàng vàng từ bên ngoài cổng chạy nhanh mà vào, tựa hồ đang có chuyện gì đó rất quan trọng bộ dáng.
Đến nỗi chạy nhanh va chạm vào người của một vị lão giả đã ngoài sáu mươi.
“Ayda! Tiểu Ngưu! Ngươi đây là muốn giết ta à nha! Ôi ôi ôi!” lão giả té uỵch trên đất toàn thân chấn động một cái, miệng không ngừng mắng to một tiếng.
“Lão quản gia ngài không sao chứ?” tiểu Ngưu thấy thế liền lập tức vội tiến đến nâng lão giả đứng dậy không ngừng hỏi thăm.
“Ngươi đây là đi làm cái gì a? Lại gấp rút như vậy? Đau bụng sao?” lão quản gia không ngừng xoa xoa cặp mông tức giận nhìn sang thanh niên gắt giọng hỏi.
“Không, không phải đau bụng! Chẳng qua là có kiện sự tình cần nhanh chóng bẩm báo gia chủ” tiểu Ngưu cười cười giúp lão quản gia xoa mông đáp lại.
“Hừ! mau chóng đi bẩm báo chuyện của ngươi đi, lần sau đi đứng cẩn thận một chút, nếu không sẽ có người phải chết!” lão quản gia thần sắc nghiêm túc nói.
Tiểu Ngưu nghe vậy toàn thân lông tơ dựng đứng, mặt mày tái mét giọng run run:
“Lão quản gia ngài nói vậy là sao ah! tiểu nhân chỉ là đi có chút nhanh mà thôi, không..
không đến nỗi ah!
Lão nhân gia