Chương 47: Tin tức
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Tây Thương Minh Thành cảnh nội, càng đi, Nhất Minh liền thấy thần thanh khí sảng, con đường rộng rãi thoáng mát, phòng ốc kiến trúc cũng càng phát ra cao lớn nhưng vô cùng đơn sơ bộ dáng.
Nơi này phòng ốc ít thấy những cột trụ hình tròn, mái cong phía trên cũng không có bao nhiêu, trên mặt tường cũng không có điêu khắc trên gạch, chỉnh thể phong cách đơn giản vô cùng.
Hai bên đường không ít những tiếng hô của lê dân bách tính đang buôn bán các loại vật phẩm đều náo nhiệt vô cùng.
Nhất Minh đi bộ nhàn nhã trên đường phố thỉnh thoảng nhìn đông rồi nhìn tây, một bộ thư thái bộ dáng.
Hắn không biết vì sao hôm nay tâm trạng tốt đến lạ thường.
Chắc có lẽ là vừa hoạt động gân cốt sau thời gian dài nằm trên giường nên tâm trạng cũng thư thái rất nhiều.
Làn gió thổi nhè nhẹ mang theo hương hoa thoang thoảng từ phía trước truyền đến.
Nhìn lại, Nhất Minh mới thấy thì ra là một sạp hoa tươi.
Hoa nào hoa nấy đều toả ra hương thơm làm mê say lòng người.
Một tiểu nữ hài tầm năm sáu tuổi bộ dáng ngồi phía trước, trong miệng còn nhai lấy một viên hồ lô đường tròn mắt nhìn hắn.
Nhất Minh cười cười một cái rồi bước nhanh đi tiếp về phía trước.
Tới một cái ngã rẽ Nhất Minh liền đi vào, lúc này, tràn cảnh tựa như biến đổi bộ dáng.
Cửa hàng ít hơn một chút, các loại thực phẩm, hàng hoá của thường dân dường như không được bày bán trên đường nhỏ này.
Thay vào đó chính là cửa hàng binh khí, đan dược,...
Con đường này chính là đường tiến đến Lôi Đài, vì thế mà cảm giác vui tươi dần ít đi, thay vào đó là cảm giác dần trở nên nặng nề hơn rất nhiều.
"Đây rồi, Tiên Vũ Lâu" Nhất Minh nhìn cửa hiệu quen thuộc gật gật đầu một cái liền bước vào bên trong.
Sau khi nói chuyện với Ngọc Nhi xong, hắn việc đầu tiên cần làm chính là điều tra thêm về Sở gia.
Muốn điều tra việc này thì hắn cũng không dự định bản thân tự mình đi tìm tòi, còn có cách khác đơn giản hơn nhiều.
Vừa nhập cửa hiệu ở trong, Nhất Minh nhìn xung quanh một vòng so với lần trước cũng không có gì thay đổi.
Nhất Minh hai mắt đảo qua liền chứng kiến trước mặt có một cung trang nữ tử, dáng người thon dài, dung mạo xinh đẹp thản nhiên đi tới trước người của hắn.
"Quý khách lâm môn xin thứ lỗi không tiếp đón từ xa, xin hỏi công tử ngài đây là đặt cược hay giao dịch khác ạ?" nữ tử hạ thấp người một cái, mở miệng nói ra.
Kia ngôn ngữ tư thái đều có chút cung kính, trên miệng luôn nở nụ cười, làm cho người ta không tìm ra được nửa điểm sơ hở.
“Tại hạ Nhất Minh, hôm nay đến để nhận lấy khoảng đặt cược hôm trước.
Phiền cô nương bẩm báo một hai.” Nhất Minh nhìn nữ tử trước mắt gật đầu một cái, nói.
“Thì ra là Nhất Minh công tử! tiểu thư đã có phân phó từ trước, xin mời đi theo tiểu nữ.” nữ tử hướng hắn hạ thấp người một chút, mỉm cười đáp.
Nói xong, nữ tử làm một tay thủ thế mời, liền xoay người bước đi vào bên trong.
Nhất Minh thấy thế cũng chậm rãi theo sau.
Bước vào một gian phòng, bên trong trang trí so với lần trước không khác chút nào.
Cũng chỉ có một cái bàn và hai băng ghế dài đối diện nhau, bên trên còn đặt một ấm trà có khói bốc lên nhè nhẹ, tựa như vừa mới pha xong đồng dạng.
“Nhất Minh công tử xin chờ chốc lát, tiểu nữ liền đi bẩm báo tiểu thư.” nữ tử không có bước vào bên trong, vẫn đứng bên ngoài nói.
Nhất Minh gật gật đầu: ”Làm phiền cô nương!”.
Nữ tử nghe vậy liền mỉm cười một cái, nhẹ nhàng khép cửa lại rời đi.
Nhất Minh thấy thế cũng không quản cái gì, lập tức ngồi xuống tự rót một chén trà nhâm nhi chốc lát.
Không đợi trãi qua bao lâu, liền có tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, cánh cửa được mở ra, một thân ảnh nữ tử dáng người đẫy đà, diện mạo đoan trang khả ái bước vào bên trong.
“Không biết Nhất Minh công tử đại giá quan lâm, không tiếp đón từ xa, kính mong công tử đừng trách tội!” nữ tử một thân màu hồng y phục, tư thái đoan trang thùy mị, thanh âm nhẹ nhàng uyển chuyển làm say mê lòng người vang lên.
Nhất Minh nghe vậy liền lập tức đứng lên chắp tay khách khí một câu:
“Niếp An cô nương nói quá lời, tại hạ thật không ngờ cô nương lại đích thân tự mình tiếp đãi, thật sự đáng quý ah!.”
“Nhất Minh công tử nói đùa rồi, được tiếp đãi công tử chính là vinh hạnh của bổn lâu! Hy vọng sau này còn xin công tử đặt biệt chiếu cố nhiều hơn mới là!”
Niếp An lấy tay che miệng cười cười ngồi xuống nói ra.
Hai người khách khách khí khí vài câu sau đó Nhất Minh đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay tại hạ đến đây chắc hẳn là Niếp cô nương biết được lý do ah!”.
“Xin công tử yên tâm, ta đã chuẩn bị đầy đủ mời công tử kiểm tra.” nói, Niếp An lấy trong tay áo ra một chiếc túi trữ vật để lên bàn hướng về phía Nhất Minh đẩy tới.
Nhất Minh thấy thế cũng không có kiểm tra cái gì, liền mở miệng nói tiếp:
“Đây chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, hôm nay tại hạ đến đây còn muốn hướng quý lâu làm một cọc giao dịch.”
“Ồ? Nhất Minh công tử muốn làm loại giao dịch gì? Nếu bổn lâu có thể thực hiện tuyệt không hai lời.” Niếp An thần sắc bất ngờ nhưng sau đó liền nhanh chóng thu hồi, mở miệng nói.
“Lần trước khi ta đến nơi này vô tình nghe được quý lâu có nói “Cái gì cũng đều mua bán” có đúng như vậy không?” Nhất Minh thản nhiên hỏi một câu.
Niếp An nghe vậy nhất thời sắc mặt cổ quái: “Đúng là bổn lâu có thể, nhưng chuyện giết người phóng hỏa xin thứ lỗi bổn lâu không làm được!”.
“Hahaha, Niếp cô nương nói đùa, tại hạ làm sao lại đi làm loại chuyện này, chẳng qua là hướng quý lâu mua tin tức về một tiểu gia tộc trong thành mà thôi.” Nhất