Chương 65: Màn đêm
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã 7 ngày trôi qua.
Trong thời gian này Nhất Minh hiện vẫn đang ở trong phủ thành chủ tu luyện, vừa mới đột phá Thập mạch đối với hắn mà nói, cũng cần phải làm quen với sự thay đổi của cơ thể.
Cho nên trong thời gian này, Nhất Minh cũng không có làm cái gì ngoài ăn rồi tu luyện.
Trước đó hắn từ Tiên Vũ Lâu đạt được hơn 200 khối linh thạch, cộng thêm 300 khối linh thạch từ Hứa đại ca nơi đó, tổng cộng hắn có được khoảng 500 khối.
Nhưng sau lần mua sắm các loại ở Thương Minh Thành cùng thời gian qua dùng cho đột phá cùng tu luyện, hiện tại hắn chỉ còn khoảng hơn 100 khối mà thôi.
Nghĩ tới đây, Nhất Minh khỏi khỏi líu hết cả lưỡi!
“Xem ra sắp tới cũng phải thu một khoảng ah, nếu không thì với tốc độ luyện hóa linh thạch của ta, 100 khối này không chịu được bao lâu.
”
Nhất Minh thở dài một cái bước ra khỏi gian phòng.
Ngày hôm nay là ngày cuối cùng hắn ở lại trong phủ, trong 7 ngày này Nhất Minh hắn cũng không có biểu hiện gì bất thường, điều này khiến tảng đá trong lòng Phong Miên bỏ xuống không ít.
Hắn chỉ sợ Nhất Minh luyện hóa Huyết Tinh Thạch kia sẽ xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn, vì thế trong 7 ngày này hắn đều phân ra một phần tâm thần chú ý Nhất Minh bên này.
Một đường thẳng tiến về thư phòng, rất nhanh Nhất Minh liền gặp được Phong Miên.
“Phong thành chủ, cảm ơn ngài đã chiếu cố trong thời gian qua, hôm nay ta tới để cáo từ rời đi.
” Nhất Minh chắp tay một cái, nói.
“Được, để ta gọi Bách lão đến đưa ngươi trở về Tây thành.
” Phong Miên gật gật đầu, nói.
“Vậy thì xin làm phiền Phong thành chủ!”
Nhất Minh cũng không có cự tuyệt ý tứ, dù sao với tu vi của hắn muốn quay trở lại phía Tây Thương Minh Thành sẽ tốn không ít thời gian.
Rất nhanh, Bách lão liền đi đến, một đạo lưu quang từ phủ thành chủ phá không rời đi.
Không đến một canh giờ, Nhất Minh cùng Bách lão cũng đã bay đến Đại Lộ Tây.
“Nhất Minh tiểu hữu, chúng ta cáo từ trước.
” Bách lão nói.
“Được, cảm ơn Bách lão đã đưa tiễn.
” Nhất Minh gật gật đầu chắp tay thi lễ một cái, nói.
Mặc dù Bách lão chỉ là quản gia bên trong phủ, nhưng dù sao cũng là Chân Nguyên cảnh cường giả ah.
Rất nhanh, Bách lão liền hóa thành một đạo lưu quang phá không rời đi.
“Được rồi! Trước tiên tìm cái gì đó bỏ bụng một chút.
” Nhất Minh xoa xoa cái bụng nghĩ nghĩ, rất nhanh liền quyết định hướng về quán đậu hủ của Ngọc Nhi đi đến.
Hắn dự định đến Tiên Vũ Lâu ăn một bữa thật no, nhưng nghĩ lại cũng nên đến xem tình hình Ngọc Nhi trước đã, dù sao thì hắn cũng không biết đám người Sở gia có gây ra chuyện gì hay là không.
Không trải qua bao lâu, Nhất Minh liền đến quán đậu hủ của Ngọc Nhi.
“Ngọc Nhi tỷ tỷ, cho đệ một bát đậu hủ ah!” Nhất Minh nhìn thấy Ngọc Nhi liền mỉm cười hô lớn.
Một nữ tử đang mặc một chiếc áo vải thô sơ quay đầu ra nhìn không phải Ngọc Nhi thì là ai!
Nàng bây giờ đang bưng một bát đậu hủ tiến đến bên cạnh một vị khách nhân bỗng nhiên đứng yên tại chỗ không còn nhúc nhích.
Nhất Minh vừa bước qua cổng trước nhà, nhìn quanh một vòng hắn liền nhíu mày.
Bàn ghế tựa như ít hơn rất nhiều ah!
Hắn nhìn thấy Ngọc Nhi đứng yên ở đó, bát đậu hủ còn nắm trong tay, đôi mắt ẩn ẩn có chút lệ ứa ra.
Nhìn thấy cảnh này, Nhất Minh liền biết có chuyện xảy ra!
Hắn ngay lập tức chạy tới bên cạnh hỏi: “ Ngọc Nhi tỷ, có chuyện gì xảy ra? Đám người kia lại đến phá quán hay sao?”
Không nghe được Nhất Minh thăm hỏi thì thôi, bỗng dưng nghe được lời quan tâm thế này khiến nước mắt nàng không tự chủ được rơi xuống.
Nhất Minh nhìn thấy một màn này hắn lại càng thêm chắc chắn là có chuyện xảy ra.
“Đám người Sở gia rất ngại sống lâu ah!” Nhất Minh ánh mắt lấp lóe, nhưng rất nhanh liền được hắn đè xuống sát ý bên trong.
Hai người rất nhanh tiến vào bên trong nhà, Ngọc Nhi liền đem mọi chuyện xảy ra nói với Nhất Minh một lần.
Ba ngày trước đó, nhà của nàng bất ngờ bị một đám võ giả bịt mặt đột nhập vào bên trong khống chế cả hai người.
Lúc đầu nàng tưởng là có người thấy nàng đem ra nhiều linh thạch nên muốn cướp đoạt mà thôi, nhưng không ngờ là bọn hắn không những có ý định cướp đoạt toàn bộ mà còn rất nhanh mang mẹ của nàng trói lại.
Khi đó nàng rất nhanh liền muốn mở miệng kêu cứu, nhưng ngay lập tức liền bị đánh ngất tại chỗ.
Sau khi nàng tỉnh dậy thì liền không thấy mẹ nàng ở đâu.
Bên cạnh chỉ còn lại một tờ giấy với nội dung uy hiếp nàng không được báo cáo chuyện này với Thương Minh Vệ, nếu không thì bọn họ sẽ ra tay với mẹ của nàng.
Bọn họ nói chỉ “mượn” mẹ nàng một đoạn thời gian mà thôi, xong việc liền sẽ thả Ngọc Nương quay trở về.
Linh thạch trong nhà toàn bộ bị cướp sạch, mẹ nàng thì mất tích, cho nên Ngọc Nhi chỉ còn cách tiếp tục bán đậu hủ kiếm sống qua ngày.
Mấy ngày nay trôi qua, Ngọc Nương vẫn chưa hề quay trở về khiến nàng vô cùng lo lắng, thần sắc so với bình thường không thể nào tốt nổi.
“Nhất Minh đệ có cách nào cứu mẹ tỷ không, tỷ bây giờ thật sự không có dám báo án với Thương Minh Vệ ah!” Ngọc Nhi vừa kể vừa khóc giọng run run, nói.
Nhất Minh nghe xong những lời này hắn thật không