Tiếng nhạc du dương êm dịu như ở chốn thần tiên trong một không gian âm u ảo diệu.
Thiên Kim tiểu thư đang say giấc trên chiếc giường vuông vức trải tấm ga trắng với họa tiết hình những chú chuột mickey vui nhộn.
Có lẽ chỉ nên nói ngắn gọn rằng cô ấy đang "say giấc" thì ai cũng sẽ tưởng tượng ra một nàng công chúa ngủ trong rừng, dáng nằm ngay ngắn dịu dàng.
Thay vì thực tế lại không như người ta mong đợi.
Các bạn có biết như thế nào là tư thế "ngũ mã phân thây".
Chắc vì điều tế nhị này mà tác giả không nhiều lời hơn để giữ hình tượng cho Thiên Kim tiểu thư nhà ta.
Thiên Kim ngủ say đến mức điện thoại đổ mấy hồi chuông cũng không hay biết.
Xui xẻo thay, chiếc điện thoại đang để chế độ rung.
Nếu cô ấy tỉnh dậy sớm hơn thì chiếc điện thoại đã không dịch chuyển từ trên kệ đầu giường xuống trán cô với một lực bằng mười lần khối lượng của nó.
(*) Lực vật lý, nói chung là khá đau.
Giật mình.
Cô gái trẻ tuổi đành chia tay với giấc mơ ngọt ngào.
Đôi lông mày vẫn còn cau có.
"Alo...".
Thiên Kim mơ màng đáp.
"Em xem mấy giờ rồi".
Giọng Bảo Anh bực dọc ở đầu bên kia điện thoại.
Thiên Kim liếc nhìn chiếc đồng hồ đầu giường.
18h45.
Gương mặt cô hốt hoảng: "Sorry chị dâu tương lai, tớ ngủ quên, tới ngay đây, hì hì..."
Người gọi cho Thiên Kim là bạn gái của anh trai cô.
Thật ra, hôm nay Bảo Anh sẽ dẫn Thiên Kim đến võ đường Tiểu Hổ đăng ký học Aikido(*).
Đi cùng với hai người còn có một cô gái không kém phần xinh đẹp là Bảo An.
Bảo An là em họ của Bảo Anh.
Cả ba cùng học chung cấp 3 nên chơi rất thân với nhau.
Ở trong trường, ba người được xem là tam đại mỹ nhân mà mọi chàng trai đều mong ước được hẹn hò.
Vì vậy, bất cứ chàng trai nào được học cùng lớp với họ cũng cảm thấy sung sướng khó tả.
(*) Aikido: môn võ chủ yếu tự vệ, dựa vào việc khóa các khớp tay và ném ngã đối thủ bằng chính lực của đối thủ
Song Bảo (**) đã nhập môn từ hơn một tháng trước.
Còn Thiên Kim bận rộn cho kỳ thi Đại học nên đến tận bây giờ mới sánh bước theo học được.
Sở dĩ như vậy là do Thiên Kim thi vào trường Đại học Y dược nên mới chăm chỉ đến thế.
Ngày hôm qua, thông báo nhập học gửi đến nên Thiên Kim tiểu thư mới quá đỗi vui mừng mà đãi bạn bè thân thiết đi ăn nhậu đến nỗi say không biết đường mà chui nhầm vào phòng của hách dịch đại nhân.
Căn phòng kia lại quên khóa cửa.
Chuyện bắt đầu như thế.
(**) Song Bảo: Bảo Anh và Bảo An
*************************
Đường phố bây giờ đang lúc cao điểm.
Xe cộ đông nghẹt tỏa khói ngột ngạt nhưng vẫn chưa đến nỗi ùn tắc.
Một bóng hồng gấp gáp luồn lắt qua các khe hẹp.
Trên chiếc xe tay ga là một cô gái mặc áo thun trắng cổ chữ V, quần jean xanh nhạt đơn điệu.
Dù vậy vẫn tôn lên những đường cong gợi cảm.
Khu trung tâm thể thao Thành Phố là một nơi tập trung rất nhiều võ đường nổi tiếng.
Nó cao năm tầng với chiều dài 500m.
Màu trắng làm nền cùng với ánh đèn sáng chói làm nó thêm phần tráng lệ.
Thiên Kim nhờ tay lái như lụa của mình mà kịp đến nơi đúng giờ.
Sau khi gửi xe, gương mặt hấp tấp vẫn phảng phất nét duyên dáng lao nhanh về trước cửa đại điện, nơi có hai dáng người mảnh mai đi qua đi lại đang chờ cô tới.
"Chúng tớ suýt thì bị phạt vì cậu".
Gương mặt thanh tú nhưng có phần ranh mãnh của Bảo An vờ hờn trách.
"Còn kịp mà.
HÌ hì!” Thiên Kim cười ngượng ngạo, khoác tay hai người bạn thân thiết cùng vào phòng thay đồ.
*********
Trước giờ tập trung, võ đường Tiểu Hổ có không dưới trăm người bận võ phục(*) với những đai lưng(*) trắng đen gọn gàng.
Có người tụ tập tán gẫu.
Có người đùa giỡn bằng những đòn mới học.
Chỉ riêng một chàng trai ngồi bất động trên chiếc ghế đẩu như tảng đá, tư thế ung dung, trên hông thắt một chiếc đai màu đen.
Ánh mắt anh lạnh lùng dường như chả nhìn thấy ai.
Mặc kệ mọi náo nhiệt xung quanh cứ diễn ra ồ ạt.
"Tuýt Tuýt Tuýt".
Một chàng thanh niên khác cũng bận võ phục với chiếc đai lưng màu đen dùng hết sức bình sinh để thổi còi.
Sau tiếng còi vang khắp phòng tập rộng hơn 500m2, có treo ảnh các bậc tổ sư lập phái, bầy biện các khung kê