Sau bài khởi động.
Võ sinh tách ra thành những nhóm nhỏ để theo các vị võ sư dày dặn kinh nghiệm chỉ bảo.
Ba vị đại mỹ nữ có thời gian học ngắn nhất chưa đầy hai tháng nên được một vị sư huynh trẻ tuổi mang đai đen huấn luyện ở một góc riêng.
Chàng trai này tên Gia Phúc.
Gương mặt trắng trẻo non nớt.
Giọng nói nhẹ nhàng.
Giao cho cậu ta công việc huấn luyện những cô gái hấp dẫn đúng là quá sức.
Khác nào cừu non giữa bầy hổ.
Đứng trước các vị tuyệt sắc giai nhân, Gia Phúc bắt đầu ấp úng mãi mới có thể cất giọng giới thiệu nổi tên mình.
Gương mặt y đỏ hồng lên trông rất dễ thương.
Nhìn thấy một chú nai con ngơ ngác trước mặt không khỏi khiến ba nàng che miệng cười khúc khích.
Bảo An là đứa lanh lợi và tinh quái nhất.
"Tụi em không có ăn thịt anh đâu." Cô lè lưỡi châm chọc lại càng khiến Gia Phúc đỏ mặt.
Nhưng lần này là vì hành động quá đáng yêu của Bảo An.
"Ui da…” Bảo An nhón người kêu la.
Bảo Anh khẽ nhéo tay cô em họ không cho chọc ghẹo Gia Phúc nữa.
Sau một hồi đùa giỡn.
Gia Phúc lấy lại được bình tĩnh để hướng dẫn cho các cô những bài tập cơ bản nhất của môn Aikido.
Họ phải biết té làm sao để không bị thương.
Cũng như việc phải nhẹ tay với bạn tập để tránh làm đau người khác.
Thiên Kim và hai cô bạn mải mê tập theo được một lúc mà đã đến giờ nghỉ giài lao.
Mồ hôi rơi nhễ nhại trên vầng trán.
Nhiệt độ tỏa ra làm gương mặt chuyển từ trắng sáng sang ửng hồng càng thêm phần đáng yêu.
Tranh thủ giờ nghỉ giải lao, ba cô gái túm tụm lại một chỗ.
Bảo An lấy tay vừa vuốt mồ hôi vừa than vãn.
Bảo Anh ngồi bệt xuống tấm đệm nhựa lót sàn tiện uống một ngụm nước mát lạnh.
Một lúc sau, Song Bảo mới phát hiện ra ánh mắt của bạn mình đang dán vào Hiểu Minh sư huynh ngồi ở phía xa đằng kia.
"Cậu để ý anh ấy rồi phải không".
Bảo Anh đưa ánh mắt đầy tinh ý vào Thiên Kim.
"Có gì lạ đâu.
Anh ấy trông đẹp trai phong độ quá mà.
Nếu chưa có người yêu chắc tớ cũng ngồi ngắm trai đẹp với cậu.
Hehe.” Bảo Anh híp mắt cười ẩn ý chọc ghẹo.
"Các cậu bớt nói nhảm đi.
Tớ chỉ đang thắc mắc tại sao người này cứ ngồi hoài một chỗ." Thiên Kim nhếch nửa miệng, gương mặt đăm chiêu.
"Anh ấy là đại sư huynh Hiểu Minh.
Những khi sư phụ vắng mặt đều do anh ấy đứng lớp thay.
Nhưng mà...!anh Hiểu Minh rất hiếm khi động thủ.
Mọi người vẫn hay nói anh ấy là tảng băng trôi." Bảo Anh đánh ánh nhìn về phía Hiểu Minh giải thích.
Như bắt được chủ đề hấp dẫn, Bảo An liền phụ họa thêm: "Tớ còn nghe được từ các nữ sinh khác về truyền thuyết của vị nam thần sư huynh của chúng ta nữa".
Giọng nói vô cùng háo hức.
Khóe mắt của Thiên Kim xoe tròn tỏ vẻ tò mò, vểnh tai hóng bạn mình nói tiếp.
"Hình như anh Hiểu Minh theo sư phụ học võ từ nhỏ.
Anh ấy đang là sinh viên năm thứ ba ngành Bác sĩ đa khoa của Đại hoc Y dược".
Bảo An nói.
Nghe tới đây đã đủ khiến cho người nghe ngơ ngác rồi nhưng Bảo An vẫn không ngừng bô bô cái miệng nhỏ nhắn: "Chưa hết đâu.
Điều này chắc chắn sẽ khiến các cậu hết hồn nè.
Anh ấy còn là một siêu mẫu nam nổi tiếng có lượng fan nữ vô cùng đông đảo".
Có lẽ một phần do bề ngoài tuấn tú của Hiểu Minh nhưng không thể phủ nhận tài hoa của anh được.
Đầu óc Thiên Kim bắt đầu quay cuồng.
Cô đang nghĩ cái con người hách dịch khiếm nhã không biết cách cư xử với phụ nữ mà cũng có thể là người nổi tiếng được hay sao.
Ánh mắt Bảo An thêm phần tự đắc: "Các cậu thử nhìn xem võ đường của chúng ta có gì đặc biệt không."
"Nữ nhiều gấp mấy lần nam." Bảo Anh nhanh miệng đáp.
"Đừng nói lúc trước cậu rủ tớ đi học võ là vì..."
"Tớ là fan của ảnh mà." Bảo An cười xòa, hai mắt nhắm tít lại mãn nguyện.
"Nhưng tớ chỉ thần tượng ảnh thôi, tuyệt đối không yêu thầm gì gì đâu nha."
"Đồ háo sắc!” Bảo Anh nhìn bạn mình bằng nửa con mắt.
Thiên Kim tiểu thư lại càng say sẩm mặt mày khi nhìn thấy độ mê trai của bạn.
"Tuýt..." Tiếng còi lại vang lên báo hiệu kết thúc giờ nghỉ giải lao.
Đáng lẽ Gia Phúc sẽ tiếp tục dạy cho các cô về vài đòn tự vệ nhưng nhìn sắc mặt anh bây giờ có gì đó không ổn, tay ôm bụng chạy nhanh về phía Hiểu Minh.
"Em đau bao tử quá...!Anh giúp em dạy dỗ cho mấy vị sư muội mới nhập môn được không?"
Hách dich đại nhân ngước nhìn Gia Phúc, vẫn giữ ánh mắt lạnh nhạt: "Cậu nghỉ ngơi đi".
Anh đứng dậy chỉnh chu y phục.
Thân hình cao lớn uy nghi thẳng bước chậm rãi về phía Thiên Kim.
Đôi môi nhếch lên tỏ ý cười thâm sâu.
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của ba cô gái, chàng trai với dáng vẻ phong độ thanh thoát cất giọng trầm ấm: "Tôi sẽ làm mẫu.
Mít ướt tiểu thư! Vui lòng bước lên đây." Ánh mắt anh hướng về Thiên Kim.
Đôi môi ẩn ý cười khiêu khích.
Gương mặt Thiên Kim đỏ lên.
Đôi mày chau lại giận dữ nhưng không nói nên lời.
Bảo Anh tinh ý: "Hai người biết nhau từ trước rồi sao? Gặp ở đâu vậy".
"Trên giường".
Hiểu Minh lạnh lùng đáp, sắc mặt không một chút biến đổi.
Thiên Kim trợn mắt hết sức ngạc nhiên.
May là cô không uống nước, nếu không đã phun hết ra rồi.
Song Bảo vô cùng hốt hoảng quay ngắt sang gương mặt đang mỗi lúc đỏ hơn nhưng chẳng biết làm sao để giải thích sự việc một cách tường tận vào lúc này của Thiên Kim.
Cô chỉ biết lắc đầu lia lịa.
Bảo An tỏ ra thắc mắc: "Hai người đã làm chuyện ấy ư?"
"Sáng hôm sau cô ấy khóc rất nhiều".
Lại một lời nói thật thốt ra từ gương mặt tuấn tú nhưng không một chút biểu cảm lại đủ khả năng sát thương trầm trọng.
Ánh mắt Thiên Kim nhìn anh đầy căm phẫn.
Anh ta không những chả biết thương hoa tiếc ngọc mà còn thù dai nữa.
Không phải đã bảo là anh không tính toán rồi sao?.
Cô chỉ muốn nhảy xuống sông tự vẫn