Cho dù biết bản thân đang bị người ta tính kế, nhưng tôi cũng mặc kệ. Gì chứ có kéo thêm vài thằng vây công tôi, cùng lắm thì một chút đau đớn chứ cũng chẳng chết được. Còn thằng Quân, tôi đang suy nghĩ xem có thể nhân cơ hội này chơi cho nó một cú hay không. Tay miết miết vào món đồ vừa lấy trong balo ra, tôi híp mắt cười – “Để xem lần này cái đám mày gọi đến, có đủ để khiến tao phải dùng tới cái này không. . .”
Thực sự mà nói đây là cái Tết chán nhất của tôi từ trước tới nay, mà cũng có thể tính luôn cả sau này. Trong khi người ta hân hoan chào đón năm mới như nào thì tôi không biết, mà kể cả có biết thì cũng chẳng giải quyết được gì. Còn tôi, ngoài ăn, nằm, lêu bêu cafe, tới giờ thì bé Uyên gọi xuống nhà ăn cơm thì chẳng có gì để mà làm. Đã có lần ông Phương gõ cửa phòng ý chừng muốn nói chuyện, mà tôi nằm khểnh trong phòng mặc kệ, coi như là đang ngủ. Sau khoảng 2 lần như vậy thì ổng hết lên kiếm tôi. Thằng Quân thì nhìn thấy tôi cũng chỉ hừ lạnh rồi không nói năng gì, mẹ nó thì vẫn tươi cười như hoa nhưng tôi cũng không đếm xỉa tới. Thành ra trong cái nhà này, tôi có vẻ hơi bị lạc lõng. Cơ mà cũng mặc kệ, vài ngày nữa là biến khỏi cái nhà này rồi. Có lạc lõng, lạc lối hay lạc vừng gì đó thì cũng kệ tía nhà nó, chẳng hơi đâu quan tâm chi cho nặng óc.
Tối 29, người ta đổ ra đường xem bắn pháo hoa, cực kỳ náo nhiệt, nhưng tôi nằm nhóc mỏ trong phòng với quyển truyện. Hồi sau lăn ra ngủ lăn lóc, tới giao thừa bé Uyên có lên gọi tôi xuống dưới nhà thắp hương gì đó, nhưng tôi cũng chẳng bận tâm mà lăn ra ngủ tiếp. Mùng 1 cũng chẳng khá khẩm gì, sáng loanh quanh cafe, sau đó về nhà thì chui vào phòng nằm đọc truyện. Tối đi lòng vòng dạo mát, vậy là hết Tết. . .
Mùng 2, vừa ăn cơm trưa xong, đang định đi lên phòng thì tôi bị ông Phương gọi lại. Tưởng có gì hay ho, ai dè là dặn dò đôi ba câu với nói thêm rằng ông ấy phải đi chúc Tết nhà người ta này nọ. Tôi lạnh nhạt ậm ừ rồi lên trên phòng. Trong lòng thì đang chờ đợi buổi chiều nay, có thể sẽ hết sức hấp dẫn. Nằm trong phòng, tôi ngẫm nghĩ xem thằng Quân sẽ dụ tôi ra ngoài bằng cách gì. Có khi nào nó trực tiếp qua kéo tôi đi không? Nghĩ tới đó tôi cười nhạt rồi gạt cái suy nghĩ đó ra khỏi đầu, trừ khi nó là thằng ngu thì mới làm vậy. À mà xem chừng nó cũng. . . không được thông minh cho lắm. Ngẫm nghĩ một hồi tôi lăn quay ra ngủ không biết trời đất gì hết.
Tiếng chuông điện thoại lạnh lùng kéo tôi ra khỏi giấc ngủ, nheo nheo mắt nhìn xem là ai gọi. Mắt càng nhíu hơn khi thấy một hàng số lạ hoắc lạ hươ đang gọi tới.
“Alo.”
“Hiếu phải không?” – Đầu dây bên kia, một giọng con trai trả lời.
Tôi nhíu mày, thằng quái nào mà giọng lạ hoắc vậy kìa.
“Xin hỏi ai đầu dây vậy?” – Tôi mờ mịt hỏi.
“Có người nhờ mình gửi bạn món đồ, bạn xuống công viên Phù Đổng lấy giùm mình được không?”
“Đồ gì, mà ai gửi?” – Tôi chưa hiểu đầu đuôi gì hết, hỏi tiếp – “Bạn có nhầm người người, mình đâu có quen ai ở Ban Mê đâu.”
“Bạn cứ xuống đi, điện thoại mình hết pin rồi. . . Tút . . . tút. . . tút . . .”
Tôi ngạc nhiên nhìn cái điện thoại, lắc lắc đầu vài cái cho tỉnh táo đầu óc. Gãi gãi cằm xâu chuỗi các sự kiện lại. Tôi vỗ đùi cái đét – “Ra là thế, tưởng gì hóa ra thằng ngu kia lại giở cái trò này để dụ mình. Thấy có vẻ bí hiểm, ai dè ngu như hợi. Tao mà mắc cái bẫy này thì cũng quá buồn ấy năm lăn lộn rồi.”
Thích thú bật người dậy, nhảy xuống giường. Thấy người có vẻ khó chịu nên tôi chui vào nhà tắm, gì chứ đi đánh lộn cũng phải phong cách xíu. Mà phong cách hay không thì tôi không biết, nhưng ít ra cho cái đám kia đứng há mở đợi, thế là vui rồi. Vì vậy tôi rúc trong nhà tắm xả nước khoảng 20 phút mới chịu chui ra, không quên đứng phì phèo thêm điếu thuốc chán chê. Mặc quần áo đàng hoàng, cộng thêm vơ vét một vài món đồ trên mặt bàn, kiểm tra mọi thức lại lần cuối cho chắc chắn. Tôi nghênh ngang mở toang cánh cổng, lêu bêu đi ra ngoài. Miệng nhâm nhi chút vị đắng của ngọn trúc, tựa hồ như đây không phải đi đánh lộn nữa mà là đi ra mắt nhà vợ, cực kỳ sảng khoái.
Từ nhà xuống công viên Phù Đổng khoảng 50 mét, tôi đứng ngơ ngẩn trước công viên lạnh tanh không một bóng người. Khó hiểu nghĩ, không lẽ tụi này đợi lâu quá nên bỏ về rồi. Kiếm đại cái ghế đá nào đó, tôi ngồi hút thuốc, miệng cười cười hưởng thụ niềm sung sướng khi những cơn gió đầu xuân thổi từng sợi tóc bay phất phơ. Khi tôi chuẩn bị vứt điếu thuốc đã cháy gần như là tàn lụi, thì điện thoại lại rung lên, nhìn vào số đang gọi tới. Khóe miệng tôi cong lên một nụ cười – “Cuối cùng cũng tới.”
Nhưng nói được vài câu, nó lại dụ tôi ra bãi đất trống bên đường Ngô Thì Nhậm. Thầm gật gù khen ngợi – “Cái công viên này ngay đường cái đông đúc, chẳng làm ăn gì được. Nếu chúng mày thích tìm khổ thì ráng kiếm chỗ kín hộ tao.” Cong tay vẩy điếu thuốc vào lùm cỏ, tôi lại lếch thếch đi tới “điểm hẹn”.
Đi đến bãi đất trống, tôi thấy cả cái bãi đất có duy nhất một thằng đang đứng, có vẻ như đang đợi tôi. Đi thêm vài bước, tôi mới nhìn rõ mặt nó. Cũng lớn hơn tôi chút ít, chắc đang học 12 cùng thằng Quân. Mà quái lạ, sao có mỗi mình nó nhỉ, không lẽ thằng Quân gọi người ra đánh tay đôi với tôi, đầu nó không phải bị lừa đá chứ.
“Bạn là người gọi điện ình?” - Tôi mở miệng hỏi.
Nó không trả lời mà chỉ nhìn tôi chằm chằm rồi gật đầu.
“Ồ, hóa ra còn có người đằng sau.” – Tôi thầm nghĩ.
Khi thấy ánh mắt nó nhìn ra đằng sau lưng tôi, tôi liền nhếch môi cười khẩy – “Quả nhiên là vậy?”. Tôi mở miệng hỏi nó – “Có mấy người?”
“Hả?” – Nó nhìn tôi ngạc nhiên.
Tôi không quay đầu lại, lấy tay chỉ về phía đằng sau – “Tao hỏi là đằng sau có mấy người.”
“Mày biết à?” – Nó chưng hửng hỏi tôi.
“Hỏi thừa, nếu tao là não tàn như chúng mày thì tất nhiên là tao không biết, nhưng đáng tiếc tao không phải.” – Tôi cười cười.
“Biết mà còn dám ra đây, mày cũng gan lớn quá đấy.” - Tôi nheo mắt lườm tôi, lạnh giọng.
“Gan tao cũng nhỏ thôi, nhưng tao còn có cái này.” – Tôi lạnh nhạt nói. Rồi nhanh chóng áp sát nó, chưa kịp để cho nó kịp phản ứng. Tay trái tôi túm cổ áo nó giật ngược lại, đồng thời nâng tay phải lên, cùi chỏ sang ngang đập thẳng vào mũi nó. Nhưng không để cho nó kịp ngã ra, tôi nhanh chóng túm tóc kéo đầu nó xuống, đồng thời nâng đầu gối lên bồi thêm một cú, vị trí cũng là ngay mũi. Tranh thủ lúc nó đang choáng đòn cùng với đồng bọn chưa đến kịp, chân tôi hất nhẹ vào cổ chân nó. Ngay lập tức nó mất đà ngã sấp xuống, tay phải nhanh chóng chụp vào cổ tay nó, đồng thời một chân đạp vào vị trí bắp tay, tôi bẻ ngược cánh tay nó ra đằng sau. Cho tới khi một tiếng rắc khe khẽ vang lên, tôi mới thả nó ra, không quên bồi thêm nó một cú vào bụng. Nó lăn tròn vài vòng về phía đồng bọn, vừa đúng thời điểm bọn nó cũng vừa tới kịp thời. Lúc này tôi mới để ý xem đối phương như nào. Có 4 thằng, đầu tóc dựng ngược vừa chui từ