Cái lạnh tuy cũng còn lượn lờ quanh đây, nhưng có chăng chỉ là làn hơi lạnh yếu ớt của những ngày đầu năm ở nơi cao nguyên đất đỏ. Gió mơn man, mân mê hất tung những sợi tóc tôi bay toán loạn. Gió kéo mây trôi bềnh bồng ặt trời ấm áp nhẹ nhàng tỏa chiếu ánh nắng xuống thế gian. Những chồi non lấp ló, cựa quậy sẵn sàng tư thế thức tỉnh sau một mùa đông lạnh lẽo, chậm chạp hé mở những chiếc lá nhỏ bé đón nhận những ánh dương đầu tiên trong cuộc đời mình. Đâu đó còn vang vọng lại đây những tiếng nhạc xuân đầy rộn ràng, ấm cúng. Cảnh sắc đầu xuân năm mới tươi đẹp là vậy, nhưng ở cái bãi đất trống này. 5 thằng choai choai (ủa quên, thêm thằng Sang bị gãy tay đang nằm gục 1 góc coi như không tính) đứng nhìn nhau chằm chằm.
4 thằng kia ngạc nhiên nhìn vào cây phi đao tôi đang cầm lăm lăm trong tay. Thằng mà tôi đâm trúng mu bàn tay, đã nhặt lại cây baton và cầm bằng tay kia. Nhìn thấy nó khá lóng ngóng, thì tôi biết thừa giờ tay thuận của nó đã bị phế rồi, coi như loại được 1 thằng.
“Cẩn thận, nó có dao.” – 1 thằng trong đám lên tiếng nhắc nhở.
Tôi nhếch miêng, cổ tay trái cong về phía đằng sau, khẽ vẩy nhẹ đẩy 1 thanh phi đao lên công kích, mục tiêu là thằng vừa nói. Chiếc phi đao xé gió bay đi, cho dù nó tránh khỏi vị trí tôi nhắm nhưng ít nhất cũng phải trầy trụa.
“Keng.” – 1 âm thanh lạnh lẽo truyền tới, cùng lúc đó là cái đao của tôi rơi xuống đất. Híp mắt nhìn 1 thằng vừa lấy cây baton để cản lại.
Tôi thầm mắng – “Ta kháo, cứ tưởng dễ ăn rồi. Tự nhiên chui đâu ra thằng này, phi đao bay thế kia mà nó còn chặn lại được.” Nhanh chóng thu lại cây phi đao, đề phòng trường hợp bị chúng nó cướp lại. Lúc ấy thì khóc không ra nước mắt rồi.
“Tất cả cùng lên, nó cũng yếu rồi. 2 con dao kia không đủ làm gì 4 thằng mình đâu.” – Thằng vừa chặn cây đao của tôi nhếch miệng cười, nói.
4 thằng lập tức chuẩn bị tấn công, 2 cổ tay tôi cong lại, báo hiệu chuẩn bị tấn công. 3 thằng kia có vẻ hơi kiêng dè nên thoáng dừng lại, chỉ còn duy nhất 1 thằng chặn cây đao của tôi tấn công, có vẻ như nó là thằng cầm đầu đám cô hồn này.
Tôi nhẹ nhàng lùi về phía sau né tránh, giữ nguyên trạng thái cổ tay để sẵn sàng công kích bất cứ lúc nào. Sau vài lần lùi bước, tôi đã cách vị trí vừa đứng khoảng hơn chục bước chân. Đối diện tôi chỉ có duy nhất 1 thằng, 3 thằng kia có vẻ cạn dầu hoặc hơi hãi nên chỉ đứng chôn chân một chỗ.
Lùi thêm 2 bước về sau, phi đao bên trái rời tay. Khi vừa nghe âm thanh bị chặn lại, tôi phát động phi đao bên phải đồng thời thu cây bên trái lại. Khi cây bên phải bị chặn, tôi tiếp tục lùi thêm 2 bước, không quên kéo cây bên phải về. Liên tiếp 3 lần như thế, tổng cộng là 6 đợt tấn công bằng phi đao của tôi bị chặn. Tôi cắn chặt răng cố chịu đựng cánh tay đang đau nhức, các tế bào đang điên cuồng gào thét phản đối. 2 cây phi đao rời tay, tôi cảm giác cổ tay như đã chết lặng, các ngón tay có cảm giác như sắp rơi rụng vì cường độ tấn công liên tục. Thằng kia có vẻ bất ngờ vì nãy giờ mỗi lần tấn công tôi chỉ dùng 1 thanh, nhưng nó nhanh nhẹn khua cây chặn đứng 2 cây phi đao.
Nắm bắt cơ hội tôi, tôi không lùi nữa mà áp sát thẳng ngay lúc nó vừa đưa cây baton lên để chặn phi đao. 3 đầu ngón tay bao gồm ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út đâm thẳng vào vùng tiếp giáp giữa eo và xương sườn. Khi cảm giác va chạm vừa truyền tới, tôi gập nhanh bàn tay lại, dùng mu bàn tay công kích cùng một vị trí vừa xong. Sau đó nhanh chóng chuyển sang sử dụng xương cổ tay, cuối cùng là cùi chỏ để kết thúc 4 chiêu liên tiếp, vị trí giống nhau không sai 1 li. Không để cho nó kịp lùi về, tay trái tôi đưa lên, cổ tay đánh thẳng vào cằm làm thằng đó hất mặt lên trời. Cuối cùng một cú đánh chéo bên phải từ trên xuống bằng cùi chỏ ngay thái dương đã hạ gục, làm nó lảo đảo đi về sau. Nhanh chóng lùi về, nhặt nhanh lại 2 cây phi đao chứ không thèm kéo về như thường lệ. Chưa kịp để cho nó ngã ngửa ra đất, 1 thanh phi đao rời tay đâm trúng vùng cơ ở bắp chân. Cuối cùng thằng đó chịu hết nổi, ngã lăn ra đất, do bị sốc đòn nên chưa nói năng được gì.
Chống tay xuống đầu gối, tôi cúi mặt thở dốc. Cánh tay do lúc nãy đỡ đòn quá nhiều, cổ tay và ngón tay dùng phi đao tấn công liên tục đã vượt quá giới hạn của tôi. Thêm 4 chiêu liên tiếp bằng tay phải. Bây giờ 2 cánh tay tôi đang run rẩy cực kỳ yếu ớt. Mồ hôi mẹ mồ hôi con bắt đầu túa ra, mái tóc dài của tôi đã ướt sũng, phủ xuống gần như che phủ một bên mắt.
“Dù không được cũng phải cố, nếu chúng nó nhìn thấy mình như vậy. Vây công thêm lần nữa thì hôm nay nằm ở đây là điều chắc chắn rồi.” – Tôi cố gắng thầm nhủ bản thân, cắn chặt răng gắng gượng đứng dậy.
Lạnh nhạt kéo sợi dây cước, lôi theo cây phi đao đang cắm ngoan ngoãn ở bắp chân thằng kia. Khi cây đao vừa rút khỏi, 1 dòng máu nhỏ phụt ra sau đó ngấm dần vào cái quần jean màu xanh, lộ ra một khoảng quần sẫm màu vì máu. Tôi gương mắt nhin ba thằng còn lại, nhàn nhạt nói – “Tiếp theo là chúng mày.”
3 thằng kia quay sang nhìn nhau rồi lại nhìn 2 thằng bại tướng, có vẻ như đang đắn đo xem bỏ chạy, hay đứng lại trả thù, hoặc là. . . giảng hòa để kéo đồng bọn đi về. Tôi bất chợt nảy ra một sáng kiến, thích thú nhìn 3 thằng đó cười cười.
“Giờ là tụi mày lên chịu chết. Hoặc là chờ anh hai tao xử, chỉ có vậy thôi. Cứ chọn đi.”
“Mày. . .” – Cả 3 thằng nghẹn họng nhìn thôi.
“Haha.” – Cố gắng đè cơn đau xuống, tôi cười phá ra – “1 lũ ngu, sao chúng mày không thử dùng chính cái đầu chúng mày nghĩ xem. Anh em trong gia đình xích mích, có khi nào phải mướn người ngoài như chúng mày đến giải quyết không. Nếu là chúng mày, chúng mày có làm vậy không?”
“Ý mày là, thằng Quân. . .” – 1 thằng trong đó mở miệng hỏi.
“1 mình anh ấy có thể không đánh được lũ chúng mày, nhưng thêm tao thì sao. Cũng may là tối nay tao phải xuống Sài Gòn, bằng không mấy hôm nữa là cả 2 đứa tao cùng ra tay. Chúng mày còn đứng được ở đây, vậy thì tao đi đầu xuống đất.” – Tôi cố gắng tạo ra một hình tượng người anh mẫu mực, oai hùng hết mức có thể.
“Đừng nghe lời nó, thằng Quân tự đưa tiền đến để mình đập thằng ôn này mà. Nó đang cố bịa chuyện đó.” – Thằng Sang nằm lăn lóc một góc, đang ôm lấy cánh tay gào ầm lên.
“Ngu ngốc, nếu muốn bỏ tiền để đánh người thì thuê hẳn dân anh chị đích thực. Chả dại gì đi mướn cái đám ất ơ như tụi mày. Quả nhiên người ngu dễ lừa, haha.” – Tôi miết miết lưỡi đao, cười khoái trá.
“Hình như mình bị lừa rồi. Thằng Quân bày ra kế này để cho thằng ôn này đánh trận đầu ình tiêu hao, việc của nó còn lại chỉ là đơn giản tìm từng thằng mình mà đánh.” – 1 thằng trong đó ngờ vực nói.
“Chắc chắn là vậy, cái hôm mày đi chơi với con Thư bên Phan Bội Châu đó, tao thấy thằng Quân đi theo mày một đoạn mà. Chắc nó trả thù vụ này.” – 1 thằng khác phụ họa.
“Mẹ nó, vụ này rốt cục thằng nào bày ra vậy. À hình như thằng Sang.” - Thằng còn lại nhỏ nước miếng, chửi đổng. Sau đó 3 thằng quay lại nhìn thằng Sang với đôi mắt cực kỳ đắm thắm.
“Chúng mày bị điên à, nếu tao dụ chúng mày tới, tại sao giờ tao phải gãy tay nằm đây?” – Thằng Sang tiếp tục gào ầm lên.
“Bỏ đi, chắc nó cũng bị lừa như mình.” – 1 thằng ngậm ngùi nói.
Tôi trợn mắt há mồm. Bà mẹ nó, sự việc thế nào lại