Sáng hôm sau, câu chuyện của tôi được lan truyền khắp cả lớp. Thằng Đức mở đầu tuyên truyền cho xóm nhà lá, bé Thảo lên "nói nhỏ" với đám bàn đầu, thành ra ai ai cũng biết. Giờ ra chơi, ngồi thơ thẩn dưới ghế đá với em Thùy, hưởng thụ cảm giác cả thiên hạ nhìn tôi với ánh mắt đầy ghen tức, làm cho tôi cười híp cả mắt. Thấy Thùy nay dường như có gì đó khá vui vẻ, thỉnh thoảng thấy em tự cười cho dù không nói chuyện, cũng khiến tôi đâm ra tò mò.
"Nay có gì mà cười hoài vậy?" – Tôi liếm môi nói.
"Mình đang nghĩ một chút về bản thân. Hóa ra lâu nay mình vẫn chưa đánh giá đúng khả năng, có lẽ từ nay phải thay đổi một chút."
"Vụ gì mà nghe sâu xa vậy?" – Tôi ngạc nhiên.
"Ừa, có muốn nghe không?" – Em nhìn tôi, 2 vành môi đang áp chặt vào nhau, dấu hiệu là đang nín cười.
"Thì nói nghe thử đi."
"Thì mình có thể giết vua nè, làm mòn núi đá nè, còn làm cho sự sống kết thúc nữa. Mấy cái này trước nay chưa từng nghĩ tới luôn đó." – Em chống tay vào một bên đầu, nghiêng qua nhìn tôi cười cười.
Đầu tôi to như cái đấu, hận không thể tự vả miệng mình một cái. Im lặng đi có phải yên chuyện không, táy máy mồm mép làm gì để giờ mang nhục thế này. Tôi gục đầu ủ rũ – "Đừng có lôi ra mà nói nữa mà."
"Ôi, Hiếu nghĩ sao mà trả lời là phụ nữ vậy?" - Em gõ nhẹ vào đầu tôi hỏi, tràn đầy tình cảm
"Ài." – Tôi thở dài – "Chưa nghe câu anh hùng khó qua ải mỹ nhân, hồng nhan thì họa thủy à. Năm xưa nước Ngô suy yếu vì Tây Thi dùng mỹ nhân kế với vua Ngô. Đổng Trác thì bị Điêu Thuyền hại chết, vua Đường Huyền Tông cũng dính vào Dương quý phi, mém nữa mất nước còn gì." – Tôi khoa chân múa tay, miệng phun phèo phèo toàn lịch sử phong kiến xa xưa ra, bằng chứng cho câu trả lời của tôi là hoàn toàn chính xác.
Thùy kinh ngạc nhìn tôi, đôi mắt mở tròn không thể che dấu được sự ngạc nhiên ở bên trong. Lần này em ấy không thèm mím môi nén cười nữa, một tay che miệng một tay ôm bụng, người rung bần bật liên tục. Lát sau em ấy quyệt nước mắt, nhìn tôi lắc đầu.
"Coi như mình chịu thua rồi, thiệt tình. Cái gì ông đãng trí sao mấy cái này ông nhớ hay vậy?"
"Nhai đi nhai lại mấy bộ truyện là biết thôi, có gì đâu." – Tôi cười khổ.
"Vậy mình thì sao, có đủ để. .. gây họa không?" – Em chớp chớp mắt nhìn tôi, gượng mặt lạnh tanh mọi khi lộ ra vài phần đáng yêu với má ửng hồng, miệng cười tinh nghịch.
"Thùy dễ thương thế này, sao mà gây họa được chứ." – Tôi cười toét miệng.
"Nãy ông vừa nói hồng nhan thì họa thủy, giờ nói vậy ý là chê tui xấu chứ gì?" – Khuôn mặt dễ thương vừa xong bị em ấy ném phứt lên 9 tầng mây, trở lại bộ mặt đằng đằng sát khí lườm tôi.
"Ế không có. Ừ thì có họa, được chưa." – Tôi toát mồ hôi, cố gắng phân trần.
"Giờ dám nói tui gây họa à, vậy giờ tui lên lớp, mặc kệ mấy người. Cho sau này bớt nói con nhỏ này đi đâu cũng gây họa, được chưa. Hừ" – Em ấy đứng phắt dậy, quay người bước đi về phía cầu thang.
"Ta. . . Ta. . ." – Tôi lắp bắp, gân xanh nổi đầy trên trán, bực dọc phun ra chữ cuối cùng – "Ta kháo. . . Cái đệch"
Giờ tôi mới thấm thía câu nói, hiểu một người con gái luôn là những công việc khó làm nhất trên đời. Sáng nắng chiều mưa tối bão bùng, thế này bố ai mà theo được. Dù biết là em ấy cố tình trêu chọc thôi, nhưng tôi cũng tức suýt sùi cả bọt mép. Bực bội không biết để đâu cho hết, tôi nhào vào đá cầu chung với đám A5. Trái cầu lơ lửng bay về phía tôi, nghiến răng nghiến lợi hết cỡ, co chân sút cái vèo. Quả cầu xé gió bay đi, tựa như một thanh phi đao, rạch ngang bầu trời và đâm thẳng vào đầu. . . em Huyền. May phước là cầu nhựa nên em Huyền không sao, chỉ hơi ê ẩm xíu. Nhưng bù lại tôi bị thằng Đức đuổi đánh chạy vòng quanh sân trường.
Sáng sớm thứ 7, mặt trời còn đang trốn biệt tăm biệt tích ở cái xó xỉnh quái quỷ nào đó mà tôi chẳng thèm quan tâm, đang ngủ ngon lành cành đào. Mơ về những cánh đồng xanh, ngôi nhà và. . . những đứa trẻ. Thì bất chợt thằng Đức gọi tôi dậy, và nó quả nhiên là thằng bạn cực kỳ khốn nạn. Trong khi thiên hạ gọi nhau bằng những cái lay nhẹ nhàng, để cho người đang ngủ từ từ tỉnh giấc. Đằng này thì không, nó chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng lay làm gì cho tốn calo. Nó giơ tay táng cái bốp vào đầu tôi, khi tôi còn đang quay cuồng cố xác thực xem đây là hiện tại hay trong mơ, thì đầu óc lại quay vòng vòng vì bị dính thêm phát nữa.
"Dậy lẹ mày, ra sân mau không trễ."
Ổn định được tâm trạng, một cơn tức giận sộc thằng lên đỉnh đầu. Bà mẹ nó, nào có ai gọi bạn dậy thế này bao giờ, có muốn nhịn cũng không được, tôi co chân đạp thẳng nó xuống giường, gầm lên – "Cút, mới sáng ra mà mày đã ám tao à?"
"Dậy thay đồ lẹ còn ra sân, lên trễ bị cấm thi đấu thì đừng có khóc với tao." – Thằng Đức khinh bỉ nhìn tôi, bĩu môi nói.
"Thì từ từ tao dậy, mà sao mày vào đây được. Tao nhớ là tao có khóa cửa bên trong mà, mày không biết gõ cửa à?" – Tôi cau có nói.
Nó chỉ chỉ ra cánh cửa, đang treo lủng lẳng một chùm chìa khóa to tổ chảng. Sau đó nó giơ mu bàn tay, mấy khớp tay đã hơi đỏ, chứng tỏ là nó có gõ cửa, và gõ. . . cũng khá nhiều. Biết mình đuối lý, không ham cự cãi nữa mà chui tọt vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Lòng thầm rủa mấy ông nằm trong ban tổ chức giải bóng đá. Hết giờ hay sao mà đã hè nhau bắt học sinh 7h phải có mặt trên sân. Chắc hẳn mấy ông ấy không biết, ngày nghỉ mà phải bò dậy sớm thế này là một quá trình cực kỳ. . . giảm thọ, nếu mấy ông ấy biết thì có lẽ giờ tôi sẽ sung sướng rồi. Do tay bé Thảo vừa mới bó bột xong, nên mẹ Hòa dứt khoát không cho con bé đi xem tụi tôi đá. Nên chỉ có 2 thằng đi cùng nhau ra sân, điểm đến vẫn là sân Tao Đàn như giải kỳ 1.
Đến sớm trước giờ khai mạc khoảng 15p, tức là chưa tới 7h. Vác balo mệt mỏi đi lên khu vực khán đài, vừa liếc quanh thì tôi lập tức ngạc nhiên, vì đã thấy nàng ngồi đó từ bao giờ. Nhưng hôm nay nàng không đội chiếc mũ đen ngòm mà tôi đưa từ dạo trước. Và lại hôm nay, nàng có vẻ hơi lạ. Mọi khi đi chơi hay khi nàng qua nhà tôi, ngoại trừ đồ đồng phục của trường ra thì tôi toàn thấy nàng mặc váy, nhiều nhất là váy trắng. Nên hôm nay tôi nhìn nàng trong một chiếc áo pull trắng với quần jean mài màu xám, kết hợp thêm đôi giày Converse, phong cách này có vẻ. . . khá bụi bặm. Khác xa với hình tượng. . . cô cô của tôi ngày nào.
"Chào người đẹp, đến lâu chưa?" – Tôi vứt balo cho thằng Đức, lại gần nàng chào hỏi.
"Mới tới tức thì à, mình tưởng nay có người dậy trễ chứ?" – Nàng khẽ gật đầu, môi hơi mỉm cười trả lời.
"Cũng muốn dậy trễ lắm, nhưng thằng Đức réo quá ngủ không nổi." – Tôi cười khổ.
"Không lo khởi động trước đi, tí ra sân coi chừng chuột rút."
"Chưa đá mà, tí còn nghe diễn văn chán chê rồi mới đá. Mà sao chiều qua về sớm vậy, mình mới chạy sang nhà thằng Đức lấy đồ xíu. Quay về đã không thấy Linh đâu." – Tôi hỏi lại chuyện chiều qua, khi mà lúc tôi đi học về thì vừa kịp lúc nàng tới, quanh quẩn một hồi tôi phi sang nhà thằng Đức lấy quyển truyện, quay về thì nàng đã. . . mất hút.
"Mình về nhà học bài nữa, nếu không thì nay đâu đi được."
"Ủa thì để tối nay hoặc mai học cũng được mà." – Tôi thắc mắc.
"Nay đi cả ngày rồi nên