5
Tôi nằm trên giường, trằn trọc mãi không tài nào ngủ được. Mớ xác rắn ghê rợn vẫn ám ảnh tôi và cả cặp mắt rờn rợn lạnh lẽo hệt như mắt rắn của Chalerm nữa. Những lời thì thào của Wongsa cứ vẳng mãi bên tai tôi.
Lời Wongsa nói có thật không? Đúng là có ba sinh viên bị rắn cắn chết ngay trong căn phòng này? Chắc là đúng rồi, chứ sao tự dưng rắn ở đâu lại bò đầy hành lang thế? Tôi cảm giác rõ ràng là chúng đang muốn tìm kiếm gì đó. Chẳng lẽ... chúng đến tìm Chalerm?
Tôi nhìn vài cái giường trống trơn của Chalerm. Cậu ta mang mớ xác rắn đi đã gần hai tiếng rồi mà chưa thấy quay về. Ánh trăng thảm đạm rọi qua cửa sổ, in một hình tròn trắng bợt xuống mặt đất, quanh đường viền đen lờ mờ vết quầng nhàn nhạt giống như một đôi mắt rắn.
Tôi nhìn mà khắp người lạnh toát, tuy đang giữa hè mà gai ốc sởn khắp người. Tôi chìm nghỉm trong một nỗi sợ hãi khó tả. Có lẽ là ảo giác, hình như tôi nhìn thấy trên trần nhà từ từ nổi lên một cái đầu rắn to thù lù, từ từ há ngoác cái miệng đỏ lòm, từ từ thè cái lưỡi chẻ đôi, nhớt dãi thòng lòng nhỏ xuống. Mình rắn cũng dần dàn nổi lên nhưng trông như đã bị lọt mất da, nham nhở, trần trụi, thịt đỏ nát nhừ trộn lẫn với những mạch máu xanh két, phập phồng co đập.
Con rắn chậm chạp nhúc nhích trên trần nhà, từ từ cuộn mình lại, cái đầu từ từ thò về phía tôi.
Tôi kinh hãi ngồi bật khỏi giường. Drap giường ươt sũng một vệt lờ nhờ hình người, gáy tôi ê ẩm như vừa bị phang một gậy. Hóa ra vừa nãy tôi đã thiếp đi.
Chưa hết kinh hãi, tôi nhớn nhác nhìn lên trần nhà. Ngoài ngọn đèn, làm gì có con rắn nào? Tôi lắc mạnh đàu định nằm trở xuống bỗng sực nhớ ra lúc leo lên giường, tôi đã tắt hết đèn, sao giờ đèn lại sáng trưng thế này?
Tôi vội vàng nhìn sang giường Chalerm, thấy cậu ta đã lù lù ở đấy , quỳ ở trên giường, khỏa thân hoàn toàn, hai tay đan chéo trước trán.
Trước mặt cậu ta là cái bàn gỗ nhỏ, bên trên bày thứ gì đó.
Tôi nhìn kĩ, thấy đó là một pho tượng gỗ cao nửa thước mang hình thù của một con rắn, sống động như thật, thật đến nỗi khiến tôi giật thót mình, ngỡ là rắn sống. Nhưng ngay sau đó, tôi đã nhận ra, nửa dưới của mình rắn mọc ra hai cái chân người, trên cổ có hai cái đầu chẽ ra hai bên. Một cái là đầu rắn, một cái là đầu người - một người phụ nữ!
Tôi đờ ra kinh hãi. Hình như Chalerm không biết tôi đã dậy, vẫn lầm rầm những lời mà tôi nghe không hiểu nhưng âm điệu hình như