6
Wongsa chết rồi! Chết ngay trên giường mình!
Buổi tối hôm đó, toàn bộ sinh viên kí túc xá không hề hay biết đã có chuyện gì xảy ra. Tấc cả đều ngủ say không biết trời đất gì. Cho tới sáng bảnh, mới phát hiện ra Wongsa trần truồng nằm trên giường, hai mắt giống như bị ép vọt khỏi hốc mắt, trên cơ thể lằn lên một vệt tím bần to tướng giống như bị trăn siết chết.
Phía cảnh sát cũng không điều tra ra được nguyên nhân. Liên tưởng tới vụ ba sinh viên cùng bị rắn cắn chết trong phòng tôi vào năm ngoái, cảnh sát đã triệu Chalerm về đồn viết bản tường trình nhưng chưa đến nửa ngày đã phải thả về. Tuy sự việc kì quặc nhưng không có cách nào khẳng định Chalerm chính là hung thủ.
Trước sự kiện này, đại học Chiang Mai đã áp dụng hàng loạt biện pháp phòng ngừa rắn, thậm chí đến đường nước thải của nhà vệ sinh công cộng cũng hàn lưới sắt, toàn bộ cửa sổ đều lắp đặt lưới chống trộm khiến toàn bộ khu kí túc xá chẳng khác gì một nhà tủ bít bùng.
Sau sự việc này, trong trường bỗng xuất hiện một tổ chức thờ thần rắn mang tính tự phát, người tham gia ngày càng đông.
Đơn xin chuyển kí túc xá của tôi không được nhà trường phê duyệt. Tôi ngồi nghe thầy hiệu trưởng viện đủ các lý do lãng nhách chẳng đâu vào đâu mà ngao ngán cõi lòng. Chalerm ngày càng trở nên trầm lặng, ngoài tôi ra, trong vòng bán kính mười mét xung quanh cậu ta, không một sinh viên nào dám bén mảng. Lâu dần, các sinh viên khác trong trường cũng nhìn tôi bằng ánh mắt dè chừng.
Khiến tôi an tâm phần nào là ngoài sắc mặt u uất và thói quen đi bặt tích từ sáng sớm đến tối mịt thì Chalerm không còn hành động gì bất thường nữa. Cơn ác mộng trong ác mộng khiến tôi suýt hóa điên vào tối hôm đó cũng không còn xuất hiện trở lại. Lâu dần, tôi đã tin rằng tại tôi hôm đó nhìn thấy nhiều rắn quá nên bị ám ảnh mà mơ mộng lung tung. Tôi bấn loạn mất một thời gian về cái chết của Wongsa nhưng vì chẳng phải là cảnh sát hình sự nên tôi cũng quên dần.
Gần đây tôi bỗng thấy cơ thể mình khang khác...
Thoạt tiên, do ngày nào cũng chìm trong căng thẳng và thấp thỏm nên mỗi sáng ngủ dậy, tôi không chú ý đến những mảng da bong tróc trên drap giường. Tôi học ngành y, thấy mình ngủ nghê vật vã, chỉ nghĩ do cơ thể chà sát vào drap giường mạnh quá nên bong da cũng là chuyện bình thường. Nhưng dần dà, tôi bắt đầu thấy không ổn bởi những mảng da bong tróc ngày càng nhiều hơn. Thoạt đầu chỉ li ti như hạt vừng, đến giờ đã lớn bằng móng tay rồi. Nhưng tôi hoàn toàn không hề thấy ngứa ngáy hay đau đớn ở đâu, mà ngược lại còn thấy người nhẹ nhõm hẳn đi. Tôi cũng hiểu, đây chắc chắn không phải hiện tượng bình thường nên tìm đọc rất nhiều sách y học liên quan và bước đầu phán đoán tôi đã mắc bệnh da vảy rắn.
Bệnh da vẩy rắn hay còn gọi là bệnh vẩy cá, là một loại bệnh da liễu do sự phát triển bất thường của tế bào biểu bì và lớp chất sừng gây ra, khiến ra khô,