Mẹ Mạnh Kiều xem xét một hồi rồi đi thẳng vào vấn đề, cười nhẹ hỏi: “Tiểu Thẩm, hôm qua ta nghe tiểu Kiều nói hai đứa đang lén lút yêu đương đúng không?”
Trong lời nói của bà nhất định có ý gì rồi.
Thẩm Yến dùng đôi mắt mang đầy sự yêu thương nhìn Mạnh Kiều rồi thành thật nói: “Dì à, con muốn lấy cô ấy làm vợ, mong hai người tác thành.”
Bố Mạnh Kiều rất có mắt nhìn người, ông đã gặp qua không ít người trẻ như anh, xem ra tên nhóc này thái độ cũng đúng mực, cả người cũng toát lên khí thế hừng hực, quyết tâm, cũng khá được, nói không chừng sau này sẽ làm nên sự nghiệp lớn.
Chính vì con gái ông tính cách điềm đạm, ngoan ngoãn, e là sau này khó có thể áp chế được.
Không cầu con gái sau này được gả vào nhà giàu có hay quyền quý, mà chỉ cần nó sống một đời bình an, đơn giản là đã mãn nguyện rồi.
Bố Mạnh Kiều cười nói: “Tiểu Thẩm à, nhà ta chỉ có tiểu Kiều là đứa con gái duy nhất, từ nhỏ đã bao bọc, nâng niu cho đến tận bây giờ, trước đây khi về quê đã chịu không ít khổ, cho nên vợ chồng ta định giữ nó ở trong thành, sắp xếp công việc, e là hai đứa không hợp nhau rồi.”
Mẹ Mạnh Kiều cũng nói thêm vào: “Tiểu Kiều tuổi còn nhỏ, vừa mới vào tuổi cập kê, suy nghĩ vẫn chưa chín chắn nên không tránh được có chút nông nổi, thiếu sự cân nhắc về tương lai sau này.
Nhà chúng ta mặc dù cũng không phải giàu có gì, nhưng nó cũng chưa từng phải làm việc nặng nhọc, vất vả bao giờ, những ngày sau này còn rất dài, rồi cuộc sống cũng sẽ thay đổi, làm cha mẹ như chúng ta, cô cũng không muốn để cho con mình phải hối hận.”
Ý của bố mẹ Mạnh Kiều đã rất rõ ràng, là không muốn để cho hai người đến với nhau.
Thẩm Yến với thái độ thành khẩn: “Chú và dì, xin hai người cứ yên tâm, mặc dù nhà con ở nông thôn, nhưng con không hề yêu cầu Mạnh Kiều phải làm nông, trồng ruộng, hơn nữa giờ chính sách cũng đang thay đổi, con tin rằng không bao lâu nữa sẽ không còn cảnh phân hóa giàu nghèo như bây giờ đâu ạ.
Con thật lòng muốn được lấy cô ấy về làm vợ, sau này sẽ một lòng một dạ mà đối xử tốt với cô ấy, mong hai người hãy yên tâm mà giao Mạnh Kiều cho con.”
Mạnh Kiều ngồi bên cạnh vừa cười, vừa nghe mọi người nói chuyện, trong lòng sớm đã có dự tính sẽ gả cho Thẩm Yến, cũng không hề lo lắng rằng việc liệu có thành hay không, nếu được đồng ý thì mọi thứ sẽ rất hoàn hảo, còn không thì cũng chả ai cấm được cô ấy và anh đến với nhau.
Cô ấy cũng hiểu được tấm lòng của cha mẹ, có được sự yêu thương của cha mẹ như vậy với cô ấy là một điều vô cùng hạnh phúc.
Dù có lấy chồng xa, thì sau này cũng vẫn có thể về thăm và chăm sóc, báo hiếu họ đến già.
Bố Mạnh Kiều nghe thấy Thẩm Yến dám nói đến chuyện chính sách thay đổi, chuyện này ai mà lại dám nhắc đến, đúng là khác người thường, rõ ràng đã muốn quyết tâm, nên mới liều một phen.
Nhìn anh xuất thân từ thôn quê, con nhà nông mà lại xa xỉ, tiêu không tiếc tay, cũng không giống người thường, e rằng sớm đã có mưu đồ rồi.
Con gái theo nó sẽ lợi ít hại nhiều, chuyện sau này ai mà đoán chắc được cơ chứ.
Bố Mạnh Kiều nghiêm túc, chầm chậm nói: “Tiểu Thẩm, nhà ta sẽ không đồng ý đâu.”
Mẹ Mạnh Kiều liền đứng dậy: “Tiểu Thẩm, những đồ quý giá này của cậu thứ cho bọn ta không thể nhận, cho dù thế nào đi nữa, tiểu Kiều sẽ phải ở lại trong thành, không được đi đâu hết.”
Bà không bao giờ chịu để Mạnh Kiều phải lấy chồng xa.
Lòng Thẩm Yến trầm xuống, tự biết mọi việc không đơn giản, miệng thì cười nhạt, trong mắt thì ánh lên vẻ thất vọng, buồn rầu.
Anh quay sang nhìn Mạnh Kiều bên cạnh, không kìm được mà cảm thấy rất buồn cười, đến lúc này rồi mà cô ấy vẫn hồn nhiên, tươi cười, ngồi đung đưa chân, giống như đang xem diễn kịch vậy.
Đôi mắt Thẩm Yến nhìn về phía cô ấy với đầy sự hy vọng, muốn cô ấy giúp đỡ ư? Trong lòng cô ấy giờ thì vui rồi, hừ, cho anh nếm thử cảm nhận của cô ấy khi bị bà từ chối như thế nào.
Thấy thái độ của mẹ Mạnh Kiều như muốn tiễn khách vậy, nên cô ấy lập tức đứng dậy, nói với hai người: “Bố mẹ, để con tiễn anh ấy, tiện nói vài câu.”
Thẩm Yến vô cùng ngạc nhiên, dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô ấy, thấy thất vọng đến tột cùng, không lẽ cô ấy lại nghe lời bố mẹ, không chịu gả cho mình nữa?
Mạnh Kiều kéo tay anh, ra hiệu đứng dậy.
Anh đứng dậy lễ phép nói: “Chú và dì à, con đã làm phiền hai người rồi, ngày mai con vẫn sẽ đến nữa ạ.”
Ngày mai vẫn đến?
Bà không đồng ý nên đã nhanh chóng cầm lễ trả lại: “Tiểu Thẩm, cậu cầm đồ về đi.”
Mạnh Kiều đẩy anh ra ngoài, quay đầu nói với mẹ: “Con đi rồi về ngay.”
Hai người xuống lầu, trong khi Thẩm Yến thì đang suy nghĩ không biết phải làm thế nào, thì Mạnh Kiều bên cạnh lại vừa đi vừa ngâm nga hát.
Đến chỗ khuất sáng, anh đưa tay kéo cô ấy vào lòng, người gì đâu mà không biết lo lắng, rồi nói: “Kiều Kiều, ngày mai anh vẫn sẽ đến thuyết phục cha mẹ em đến khi họ đồng ý mới thôi.”
Nhất định phải khiến họ đồng ý.
Cô ấy ngước mặt lên, đôi mắt tròn long lanh, ánh lên một chút sáng đèn nhìn anh, kiễng chân ghé sát vào tai nói nhỏ
“Anh đi mua vé tàu, ngày mai em sẽ đi cùng anh.”
Anh ngơ người nhìn cô ấy.
Đêm tối mờ mờ nhưng vẫn nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ, hớn hở của cô ấy, anh như mở cờ trong bụng, ôm chặt lấy Mạnh Kiều, phấn khích nói: “Kiều Kiều, em sao mà đáng yêu thế.”
“Lần này em sẽ bỏ đi cùng anh, sau này nếu giám bắt nạt em, em sẽ không bỏ qua đâu.”
“Mau về đi, ngày mai nhớ mang đồ ăn sáng cho em, sáng nay anh ăn bánh gì đó, trông rất ngon.”
Bữa sáng?
Thì ra cô ấy đã sớm nhìn thấy anh.
Thẩm Yến nở nụ cười, hôn lên trán cô ấy: “Ừ, mai anh sẽ mua cho em.”
“Mau về đi, không thì lát nữa có người nhìn thấy lại nói anh dở trò sở khanh đấy.”
“Ha Ha.” Anh cười sảng khoái, không về mà xoa xoa đầu cô ấy, ân cần nói: “Em lên trước đi, đợi em đi rồi, anh mới an