Sau tầm mười lăm tiếng đồng hồ ngồi ghế cứng, toàn thân cô ấy đều cảm thấy khó chịu nên đi về phía sau ngồi.
Bên trong xe lửa không có điều hòa, người lại nhiều, trên hành lang đều chen chúc đầy lữ khách, tiếng khóc những em nhỏ, âm thanh lớn giọng, tiếng ho khan, hò hét ầm ỉ.
Đợi đến đêm xuống, mới an tĩnh lại.
Tất cả mọi người ngủ tới ngã trái ngã phải.
Thẩm Yến từ trong hành lý của mình cầm ra một cái áo sơ mi tay dài, nhìn thấy Mạnh Kiều đầu lệch qua lưng ghế, mí mắt đóng lại, mày hơi nhíu, ngủ cực kỳ không an ổn.
Anh vừa tới bên cạnh cô ấy để ngồi xuống, thì cô ấy đã lập tức nghiêng người sang dùng hai tay kéo anh tới, ôm lấy eo của anh, mí mắt không mở ra được, khuôn mặt hướng về thân thể anh mà cọ cọ.
Cô ấy dán mình vào lồng ng.ực của anh, giống một con mèo con, cọ đến khi thoải mái rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Anh không khỏi cười cười.
Mắt nhìn thấy mọi người chung quanh cũng đang ngủ, thế là lớn mật đưa tay nắm vai cô ôm cô ấy để vào trong ngực anh, đem quần áo trong tay đắp lên trên người cô ấy.
Nghe trên người cô ấy có mùi thơm thoang thoảng, đầu anh cọ sát trên đầu cô ấy, rồi đóng đôi mắt lại.
Sáng sớm ngày hôm sau, xe lửa đến trạm thành phố.
Sau khi hai người xuống xe lửa, Thẩm Yến dẫn cô ấy tới chỗ giữ xe đạp.
Anh đặt xe đạp của mình ở nơi đó, sau khi trả tiền giữ xe, thì có thể đem xe lãnh về.
Trời còn chưa sáng, đạp xe từ nơi này đến thung lũng khoảng trăm trượng, khoảng hai giờ đồng hồ, cô ấy sớm đã mỏi mệt không chịu nổi giờ càng mệt hơn.
Trở lại nhà Thẩm Yến, cô ấy đứng cũng không nổi, vô lực tựa tường chờ anh mở cửa.
Cửa được mở ra, bà nhìn thấy Thẩm Yến trở về, mặt lộ vẻ vui mừng, lại nhìn một chút tiểu hồ ly tinh kia, sắc mặt lập tức tối xuống.
Cháu trai vì cô ấy mà khư khư cố chấp, lần này đi tới tận mấy ngày mãi không về nhà, hận trong lòng bà đối với cô ấy chỉ có tăng chứ không giảm, bây giờ vì cháu trai cũng chỉ có thể tạm thời ẩn nhẫn.
“Bà.” Hai người đồng thời hô.
Bà đối với cháu trai hỏi: “A Yến, con ăn chưa?”
Thẩm Yến ôm bả vai Mạnh Kiều vào phòng, cười nói: “Chưa, trong nhà có đồ ăn không bà?”
Bà nghe xong, đau lòng nói: “Bà bây giờ sẽ đi nấu cơm cho cháu.”
“Bà, nấu cháo đi, Kiều Kiều ngồi xe lâu như vậy nhưng không ăn chút gì, cháo dễ tiêu hoá một chút.” Thẩm Yến nhìn cô ấy, tại trên xe lửa cô ấy không ăn chút cơm nào.
Bà nghẹn một cái.
Liếc qua thì thấy bộ dạng mệt mỏi buồn ngủ của tiểu hồ ly tinh, yên lặng đi vào phòng bếp, nghĩ thầm là vì cháu trai mới nấu, chứ không phải là vì cô ấy.
Mạnh Kiều mệt muốn chết rồi.
Cũng không có gì không tự nhiên, hai người đã xác định quan hệ rồi nên cô ấy rất thoải mái mà đi vào gian phòng của anh, mới vào phòng đã lập tức ngã xuống, thoải mái thở ra âm thanh: “Ài…”
Thẩm Yến đem ba lô đi vào, liếc nhìn cô ấy một cái, cười cười: “Em cởi giày rồi lên giường ngủ một lát đi.”
Cô ấy mệt mỏi đến nỗi không còn sức lực, miễn cưỡng nói: “Thẩm Yến, em muốn đi tắm rửa, từ hôm qua đến bây giờ không được tắm rửa, rất khó chịu, phòng tắm ở đâu, anh dẫn em đi đi.”
“Được.” Anh lên tiếng, thấy cô ấy không dậy nổi, nên đi tới trước mặt cô ấy: “Không phải muốn tắm rửa sao, đứng lên đi.”
“Anh đỡ em đi.” Cô ấy nhấc bàn tay lên hướng về phía anh.
Anh cười cười, giữ tay cô ấy lại.
Mạnh Kiều hơi dùng một chút lực, là anh đã lập tức ngã xuống.
Cô ấy nháy mắt mấy cái, vừa rồi cô ấy không phải cố ý, nhưng bằng cách nào mà chỉ mới kéo một phát là anh đã ngã rồi?
Hai tay Thẩm Yến chèo chống hai bên cạnh cô ấy, trừng trừng nhìn cô ấy, lông mi của cô ấy giống quạt lông vậy, tạo thành một bóng râm nhỏ, trên mặt nổi lên một vòng đỏ ửng, miệng nhỏ khẽ mở, rất mê người.
Làm cổ họng anh nhấp nhô một chút.
Muốn hôn cô ấy một cái.
Bỗng dưng, Mạnh Kiều dùng bàn tay ngăn trở anh, gắt giọng: “Thẩm Yến, anh cố ý.”
Anh lấy tay cô ấy ra, hôn một cái vào mu bàn tay của cô ấy, cười nhẹ: “Kiều Kiều, khí lực của em thật to lớn, kéo một phát đã khiến anh không đứng vững được nữa.”
Cô ấy lườm anh một cái, nếu cô ấy là tiểu hồ ly, vậy anh chắc chắn là đại hồ ly.
Ghét bỏ nói: “Em còn chưa tắm rửa, người rất hôi, anh cũng hôi, đừng hôn em.”
Cô ấy thế nhưng là thích sạch sẽ.
Anh nao nao, trên người cô ấy rõ ràng rất thơm, rất dễ chịu, bất quá ngược lại cái này nhắc nhở anh, có thể trên người anh rất hôi.
Lập tức, tay xuyên qua phía sau lưng cô ấy, dìu cô ấy ngồi dậy: “Kiều Kiều, em tắm trước đi, tắm xong thì tới lượt anh.”
“A.” Cô ấy từ trên giường đứng lên, từ trong túi hành lý lấy ra một bộ quần áo, rồi theo anh ra khỏi phòng.
Nhà anh cũng có một phòng tắm.
Bất quá cũng giống chỗ cô ấy, không có hoa, cũng không có nước máy, cũng là phải từ trong giếng múc nước đặt ở trong vại nước lớn, để dành tắm gội.
Quần áo và khăn mặt phải treo trên cây trúc, xà bông thơm được đặt trên cục gạch bên sàn nhà.
Cô ấy suy nghĩ sau này như thế nào cũng phải cải tạo một chút, dù sao về sau còn ở chỗ này sinh sống, tốt nhất nên làm một cái bồn tắm lớn, mùa hè có thể đơn giản cọ rửa một chút, còn mùa đông có bồn tắm lớn, ngâm trong bồn tắm sẽ rất thoải mái a.
Sau khi cô ấy tắm xong, thuận tiện đem quần áo giặt đi ra, hướng trong phòng hô: “Thẩm Yến, quần áo phơi nơi nào?”
Anh nghe tiếng cô ấy thì từ trong phòng đi ra, nhìn cô ấy dùng khăn mặt bao quanh tóc, mặc đồ ngủ, mang dép lê, tay mang theo thùng nước, xuất hiện trong nhà mình, trong nháy mắt bừng tỉnh.
Về sau cô ấy chính là một phần trong nhà, trong lòng anh rất ấm áp.
Cười cười, đi tới, tiếp nhận thùng nước, cùng cô ấy đi ra sân vườn.
“Ở sân vườn này có một sợi dây, quần áo phơi ở đây, trong mùa hè thì quần áo sẽ rất nhanh khô.” Anh vừa nói vừa giúp cô ấy đem quần áo phơi lên, thì thấy một bộ quần áo lót màu trắng nho nhỏ khiến anh không khỏi đỏ mặt.
Quay đầu liếc nhìn cô ấy một cái, cô ấy đang ngồi trên ghế mây, khom lưng cúi đầu, đem tất cả sợi tóc đều rủ xuống, dùng khăn mặt lau khô, trong miệng khéo léo nói: “A, biết rồi.”
Anh bình tĩnh đem y phục của cô ấy phơi lên.
Tay bỏng, tâm cũng nóng lên.
Về đến phòng lấy y phục của mình, đi vào phòng tắm rửa.
Nghĩ thầm, phòng tắm cô ấy tắm xong làm sao lại trở nên thơm như vậy?
Dưới ánh nắng xán lạn, cô ấy phơi đầu một hồi, tóc cũng gần khô rồi.
Trở về trong phòng, phát hiện tên gia hỏa này thế mà không có lược.
Vậy cũng chỉ có thể tìm bà mượn.
Đi đến cửa phòng bếp, trông thấy bà đang ngồi đốt củi, ngọt ngào mở miệng: “Bà.”
Bà quay đầu liếc cô ấy một