Nguyên Gia Khánh đứng ngoài cổng sắt do dự không vào, không biết nên gọi mẹ như thế nào.
Tiếp đó cậu nhìn thấy một chiếc camera ở góc trên bên phải của cổng, dưới camera có một cái nút màu trắng, nhẹ tay ấn vào.
"Đinh...."
Chuông đột nhiên vang lên, Nguyên Gia Khánh sững sờ, sau đó tiếng loa của chuông bên cạnh cũng vang lên.
"Xin chào, bạn tìm ai?"
Nghe giọng nói là một người phụ nữ lớn tuổi, Nguyên Gia Khánh đoán là người hầu trong biệt thự hay gì đó.
"Tôi tới tìm mẹ." Nguyên Gia Khánh nhìn chiếc loa trên tường, sau đó chần chờ tiến lên giải thích ý định của mình.
Nhưng vừa dứt lời thì vẻ mặt của cậu hơi xấu hổ, vội vàng mở miệng nói lần nữa: "Tên là Dương Tố Lan."
Giọng nữ qua chiếc loa sang sảng cười một tiếng: "Haha, em Tố Lan, con trai nhà em tới tìm em kìa."
Nghe thấy đối phương nói vậy, Nguyên Gia Khánh trong lòng chợt yên tâm, xem ra mẹ không chỉ ở bên trong mà còn người ở chung với người ở bên trong không tệ.
Người ở bên trong còn muốn mời cậu vào chơi một hồi, Nguyên Gia Khánh nghe thấy mẹ Nguyên lịch sự cảm ơn, sau đó hình như nói lời tạm biệt.
Cậu chỉ nghe thấy một tiếng "Tạ tiên sinh", ngoài ra không thể nghe rõ lời khác.
Bản thân Nguyên Gia Khánh cũng không muốn vào căn biệt thự sang trọng này nên đứng ở cổng chờ mẹ Nguyên ra.
Không lâu lắm Nguyên Gia Khánh đã nhìn thấy mẹ Nguyên mở cửa biệt thự đi cùng với một bác gái trạc tuổi mẹ mặc tạp dề ra ngoài.
.
Truyện Hài Hước
Hai người bước đến cánh cổng sắt, bác gái quen thuộc bấm mã, lúc này cánh cổng mở ra.
Mẹ Nguyên nói với Nguyên Gia Khánh: "Khánh Khánh, nào, gọi dì Viên."
Nguyên Gia Khánh ngoan ngoãn gọi một tiếng dì Viên được dì Viên xoa đầu một cái.
Dì Viên nhìn kỹ ngũ quan của Nguyên Gia Khánh một hồi, chân thành khen ngợi từ trong lòng: "Con của em lớn lên xinh xắn nhưng làn da hơi ngăm đen một chút, ha ha, chị là người thẳng tính, Tố Lan đừng ngạc nhiên."
Mẹ Nguyên cười nhẹ lắc đầu: "Không sao đâu, chị Viên, da của Khánh Khánh đen hơn em nhưng con trai mà, đen chút mới nam tính.
Nhưng em nhìn mặt của con hình như trắng hơn so với mấy ngày trước, có lẽ chỉ cần dưỡng một hồi sẽ tốt thôi."
Ngay sau đó hai người lại bắt đầu nói chuyện trong nhà rồi mới tiếc nuối hẹn gặp lại.
Nguyên Gia Khánh thật sự không hiểu, hai người mới quen nhau bao lâu? Đã là một dáng thân thiết đến vậy.
Tâm tư của phụ nữ, quả nhiên rất khó đoán.
Trên đường xuống núi, mẹ Nguyên có tâm trạng rất tốt, bà kể cho cậu nghe những gì bà thấy được trong biệt thự ở trên đường.
Gì mà trong nhà toàn làm bằng đá cẩm thạch, ghế sô pha ngồi lên rất êm ái, ước gì ở trên đó ngủ một giấc, nước trái cây còn uống rất ngọt còn ngon hơn so với trái cây tươi bà ăn qua, chủ nhân và người giúp việc trong biệt thự rất lịch sự thân thiết.
Không một chút nào ghét bỏ bà là một người nông dân.
Thấy mẹ Nguyên vui vẻ kể hết những gì bà thấy trong biệt thự, trong lòng Nguyên Gia Khánh cũng trở nên thoải mái, đồng thời sinh ra một cảm giác tự hào không thể giải thích được.
Nếu mẹ cậu thích kiểu biệt như vậy thì cậu sẽ chăm chỉ kiếm tiền rồi tự xây biệt thự để mẹ cậu có một cuộc sống lý tưởng.
Nhưng trong khi nói giọng mẹ Nguyên thấp dần rồi một nỗi buồn dâng lên.
"Nhưng ông trời thực sự công bằng.
Con có biết ai sống ở trong đó không? Đó là người thanh niên trẻ tuổi ngồi ở trong xe giúp chúng ta nói chuyện trước cửa bệnh viện lần trước, lúc đó cậu ấy không xuống xe, không phải không muốn xuống xe, mà là...."
Mẹ Nguyên nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: "Cậu ấy là một người què."
Cái gì?
Nguyên Gia Khánh nghe xong cũng ngạc nhiên, đôi mắt xanh như biển kia lại lóe lên trong đầu cậu.
Hóa ra là chân của anh ấy...!
"Người thanh niên tên là Tạ Hi Nhân trông rất đẹp trai hình như còn là con lai nước Mỹ rất lịch sự với mọi người, còn có tiền như thế nhưng đáng tiếc chân của cậu ấy.
Bằng không cậu ấy tại sao lại đến ở một nơi như chỗ chúng ta như thế."
Nguyên Gia Khánh hồi phục tinh thần, im lặng lắng nghe.
Sau đó ngay