Thật ra bây giờ đã không cần phải lo việc hết thức ăn.
Nguyên Gia Khánh rất muốn nhỏ giọng nhắc nhở mẹ Nguyên nhưng vẻ mặt ước mơ trông mong của bà vẫn là ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.
Buổi chiều trời rất nóng, lúc đầu mẹ Nguyên muốn đến xưởng gia công trên thị trấn để lấy nguyên liệu về nhà nhưng bị Nguyên Gia Khánh ngăn cản.
Trước đây mẹ Nguyên vừa trồng trọt vừa lấy nguyên liệu ở thị trấn làm thì mới có thể miễn cưỡng trang trải cuộc sống gia đình nhưng bây giờ không cần nữa.
Sản phẩm gia công tốn nhiều thời gian, chi phí và số tiền kiếm được cũng thấp, thậm chí sản phẩm gia công chỉ vài đồng.
Hầu hết phụ nữ trong làng phần lớn như mẹ Nguyên muốn kiếm thêm tiền nhưng không thể rời khỏi gia đình, mỗi một ngày ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có liền đẩy nhanh tốc độ trở về nhà.
Nhưng sau một ngày làm việc mệt đến gần chết phải ngồi trên một chiếc ghế trong năm tiếng đồng hồ nhưng tiền kiếm được chẳng đáng bao nhiêu.
Đúng là lao động giá rẻ đến không thể rẻ hơn.
"Mặc dù thức ăn của con bán không tệ nhưng tiền không phải cuối tháng mới trả sao? Bây giờ nhà chúng ta một phân tiền cũng không có, mẹ vẫn phải đi kiếm một ít tiền mặt để chi tiêu."
Mẹ Nguyên cũng biết con trai yêu thương bà nhưng sự thật đúng như những gì bà nói.
Khi Nguyên Gia Khánh ký hợp đồng với dược thiện Điền gia thì viết trên giấy trắng viết cuối tháng nhận tiền, dù sao dược thiện Điền gia nhiều cửa hàng như vậy, cậu cũng không sợ người ta chạy.
Nhưng mà không nghĩ tới, không biết trôi qua tháng này như thế nào.
Bây giờ mới giữa tháng còn hơn nửa tháng, tiền lương lần trước và tiền bán rau linh tinh cũng chỉ còn một ít, nếu ở nhà đột nhiên có việc gấp thì đúng là một phân tiền mặt đều không bỏ ra nổi.
Nguyên Gia Khánh cau mày, mãi sau đó mới nhận ra mức độ nghiêm trọng của chuyện này.
Nhưng nhìn bầu trời bên ngoài, Nguyên Gia Khánh vẫn mạnh mẽ ngăn cản mẹ Nguyên xuống phố.
"Mẹ, mẹ đừng lo, con sẽ nghĩ cách, con đã nói sẽ không để mẹ chịu khổ nữa."
"Được, vậy con nói con có cách nào? Nếu con có thể thuyết phục mẹ thì mẹ không đi nữa."
Mẹ Nguyên dứt khoát đeo túi xách chống nạnh đứng ở cửa, chờ Nguyên Gia Khánh lấy ra "cách" mà cậu nói, hai người cứ giằng co như vậy.
Đang lúc hai người bọn họ đang đứng ở cửa không nhúc nhích thì ngoài cửa truyền tới tiếng Phùng Thành Anh vợ của bác cả Nguyên Gia Khánh còn có xe ba bánh phát ra tiếng động cơ.
"Này, Tố Lan, nhà em ăn xong cơm chưa?"
Phùng Thành Anh kêu Nguyên Kiến Quốc dừng xe, tiếp theo mở mui xe bước từ trên xuống.
Mẹ Nguyên không biết bà đột nhiên dừng trước cửa nhà bà là muốn làm gì nhưng vẫn giữ vẻ mặt lên tiếng chào hỏi bà ta: "Em ăn rồi, chị dâu, có chuyện gì vậy?"
Nguyên Gia Khánh cũng đi theo nhìn về phía xe ba bánh ngoài cửa của bác cả.
Chỉ thấy rất nhiều thứ trên xe ba bánh, có đồ ăn thức uống còn có các loại quần áo mới giống như là mới đi mua sắm một phen.
"Ôi chao, sáng hôm nay đi ra ngoài bán đồ ăn, ai ngờ nửa đường gặp được một người từ trong thành phố tới mua rau rồi người đó mua hết một xe đồ ăn của bọn chị so với giá tiền bên ngoài còn cao hơn nên bọn chị mới có thời gian đi mua một ít đồ dùng."
Nói xong còn quay người chỉ vào đống đồ mới mua sau lưng.
Trên mặt mẹ Nguyên nở nụ cười tiêu chuẩn nhìn đống đồ kia, cố gắng không để cho Phùng Thành Anh nhìn thấy mình chỉ nhìn cho có lệ.
"À, vậy chúc mừng chị dâu, đúng là chuyện tốt."
Phùng Thành Anh đợi bà nói xong lời này, ngay lập tức cười đến tít mắt không thấy răng: "Ơ kìa, buổi sáng chị kêu đi bán đồ ăn với bọn chị nhưng nhà em khi đó cũng không chịu nghe, bán đồ ăn như vậy rất có triển vọng nhưng không thể tốt hơn so với việc em trông coi mấy khu ruộng của nhà em."
Ve sầu từng tiếng kêu vang, sóng nhiệt bên ngoài tung bay ở những nơi thoáng mát, Nguyên Gia Khánh không cần nghĩ cũng biết dưới ánh mặt trời bây giờ nóng đến mức nào.
Nhưng nhìn hai người kia dưới ánh mặt trời mà mồ hôi từng giọt nhỏ xuống vẫn còn ở bên ngoài khoe khoang mình hôm nay kiếm được bao nhiêu tiền, Phùng Thành Anh mua bao nhiêu đồ tốt với Nguyên Kiến Đảng, Nguyên Gia Khánh không khỏi muốn cười.
Phùng Thành Anh thấy hai người không trả lời mình, giọng điệu nhất thời lúng túng nhưng mà nghĩ đến mình tới khoe khoang cũng gần đủ rồi thì bà ta bỏ thêm một câu cuối cùng.
"Chị mua vài bộ quần áo mới cho mấy đứa nhỏ trong nhà, thấy cơ thể Tiểu Bảo nhà em với Nhị Oa không khác mấy, Tiểu Bảo nhà em chỉ có mấy bộ quần áo mặc dù đã mặc qua mấy lần rồi nhưng vẫn còn mặc được, bọn chị sẽ lấy tới cho nhà em, dù sao cũng là cháu ruột thấy Tiểu Bảo quanh năm suốt tháng chỉ có mấy bộ đồ kia, chị làm bác mà cũng thấy đau lòng thay."
Nói xong, Phùng Thành Anh liền vui vẻ xoay người chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút."
Lúc đầu Nguyên Gia Khánh vẫn luôn không muốn để ý bà ta, dù sao coi như Phùng Thành Anh như tên hề trước mặt bọn họ khoe khoang nhưng vẫn coi như là trưởng bối của cậu.
Mà mẹ Nguyên cũng thường xuyên dạy cậu nên khoan dung, việc nhỏ không cần so đo để tránh mất hòa khí.
Nhưng mà....!
Chỉ cần liên lụy đến người nhà của cậu thì cậu một chút đều không nhịn nổi!
"Bác gái."