Thế nhưng bán đồ ăn nhất định không thể ở lối đi bộ nhỏ cùng phụ cận các thôn dân đồng thời bán, sức mua của người phụ cận ít đến không nói liền cậu nói ra giá cả, đoán chừng cũng sẽ khiến cho người ta mắng là bệnh thần kinh.
Cậu cất hai mươi bảy đồng tiền còn sót lại cùng thẻ ngân hàng số dư là không, ngồi lên xe công cộng lái về trung tâm thành phố, cậu chỉ còn lại hai mươi lăm đồng tiền, trước khi đi cậu còn cố ý đi một chuyến tới nhà bếp công trường tìm đại tỷ muốn mấy cái túi nhựa, mượn một cái cân.
Đường xá dài đằng đẵng, vốn Nguyên Gia Khánh có thể ở trên xe ngủ bù nhưng tâm lý căng thẳng khiến cậu không có cách nào nhắm mắt.
Lúc xuống xe cậu cố ý nhìn thời gian trên xe, tám giờ đúng, tuy so với thời gian nhóm người mua thức ăn chậm mười mấy phút, bất quá cũng còn có thể.
Đầu tiên cậu chạy đến một cái hẻm nhỏ không có người sẽ đi qua, dùng phương pháp 345 ven đường dạy cậu, nương theo ý niệm lấy ra một phần rau quả, đặt rau quả vào trong túi đã chuẩn bị sẵn, tiếp theo mang theo cái túi trĩu nặng đi ra ngõ nhỏ tìm tới chợ bán thức ăn, cẩn thận đem đồ ăn thả trên mặt đất, cứ như vậy ngồi xổm ở một bên.
Mấy lần muốn mở miệng rao hàng lại đều bị khiếp đảm đánh bại, chỉ có thể trừng lớn hai con mắt nhìn xem chân lui tới trước mắt những chân kia có mấy cái lúc đầu ở trước mặt cậu dừng lại thế nhưng lại đột nhiên bị tiếng rao bên cạnh gọi hàng đi.
Nguyên Gia Khánh lần thứ nhất thống hận da mặt của mình mỏng.
345 đặt ở trong túi không nói nên lời: "Cậu xem đi, bọn họ đều đi hết! Cậu học tập người bên cạnh gọi chút đi! Cái gì bán rau quả đây, rau quả mới mẻ tươi ngon!
"Tôi, không dám."
Nói cho cùng, Nguyên Gia Khánh cũng chỉ là thiếu niên nhút nhát mới ra trường không lâu, tính cách lại hướng nội, chỗ nào có thể ở trước mặt nhiều người như vậy rao hàng.
Mắt thấy người lui tới càng ngày càng ít, mà đồ ăn trước mắt còn không ít, Nguyên Gia Khánh gấp đến mức xuất mồ hôi trán.
Lúc này, một bà cụ tóc hoa râm cầm cây gậy đi tới.
Bà nhìn mấy cái sạp hàng phía trước chen lấn có chút kịch liệt, bất đắc dĩ thở dài đứng ở trước sạp Nguyên Gia Khánh, con mắt vẫn còn nhìn chằm chằm hàng người trước mắt dường như bà đang chờ cơ hội có thể vào mặc cả.
Ánh mắt Nguyên Gia Khánh sáng lên khi thấy bà cụ, đây chính là cơ hội cậu không thể lại buông tha.
Cậu cứng cổ mở miệng: "Bà, bà ơi, mua thức ăn không?"
Bà lão nghe được tiếng nói, chỉ là vô ý thức nhìn một chút đồ ăn của cậu, vừa nhìn lại giật nảy mình.
Màu sắc thức ăn này thật tốt giống như mới từ trong đất hái xuống, hình dáng cũng đẹp đẽ cũng không biết có phun thuốc trừ sâu không.
Lại nhìn chàng trai trước mặt chỉ chừng hai mươi ba mươi tuổi thế nhưng nghe giọng còn rất trẻ nhìn không quá giống người bán rau.
"Đồ ăn của cậu có phun thuốc trừ sâu không, nhìn rất ngon miệng, có phải tiêm nước vào không?"
Bà lão rất hoài nghi nhưng hoài nghi nghe vào trong lỗ tai Nguyên Gia Khánh lại biết thức ăn này tốt đến không bình thường, như loại này bà lão đều thừa nhận nó chất lượng tốt thậm chí hoài nghi nó tiêm nước.
Nguyên Gia Khánh vội vàng khoát tay, kiên nhẫn giải thích: "Không có, đồ ăn này của con là mới hái từ trong đất, thuần thiên nhiên không thuốc trừ sâu, con có thể ăn sống trực tiếp cho bà xem."
Nói xong trực tiếp cầm lấy dưa leo trước mặt đưa vào miệng khẽ cắn, rắc một tiếng vang ròn, một mùi thơm ngát độc thuộc về dưa leo xông vào mũi, bà lão xem quả kia trực tiếp tràn ra nước, nước bọt trong biệt cũng chảy ra theo bản năng nuốt nước miếng.
Bà đã mấy chục năm qua không có ngửi qua được mùi dưa leo thơm ngát.
Bà nhớ kỹ lúc bà còn nhỏ khi đó chất lượng không khí với đất đai đều rất tốt, toàn bộ không có bị ô nhiễm trồng ra rau quả hoa quả phải nói một tiếng ăn ngon, bà đều có thể trực tiếp gặm dưa leo gặm đến no bụng nhưng mà về sau lại không được ăn nữa, vì không khí, đất đai còn có hoàn cảnh đều không thể trồng ra rau quả tốt như vậy.
Bây giờ ngửi thấy mùi này, bà thèm, lập tức liền mua