Hình ảnh Chí tôn đứng ngẩn người nhìn bạn đời của mình offline bị người ta chụp được đăng lên diễn đàn.
Một con người lúc nào cũng nằm vùng trong diễn đàn như Trì Lạc đương nhiên thấy được bài viết đó.
Đúng là khi hành động thì không nghĩ nhiều, đến khi sự việc trôi qua rồi mới cảm thấy hối hận.
Cậu lăn lộn trên giường suốt cả buổi tối, cuối cùng vẫn là nhịn không được khởi động máy tính nhắn tin cho Phi.
A Lạc Lạc: Anh còn thức không?
Khoảng hơn năm phút sau, khi cậu nghĩ rằng Phi đã ngủ thì anh lại trả lời cậu:
Phi: Xin lỗi, khi nãy bận quá tôi không thấy tin nhắn.
A Lạc Lạc: À không sao...tôi cứ tưởng anh ngủ rồi.
Phi: Vẫn chưa.
Còn trả lời tin nhắn như vậy đương nhiên là vẫn chưa ngủ rồi! Trì Lạc bối rối không biết phải mở lời như thế nào.
Cậu nhìn màn hình một lúc cuối cùng quyết định nói:
A Lạc Lạc: Khi nãy do bọn họ có nói vài lời không đúng, tôi hơi xấu hổ nên đã offline trước, cho tôi xin lỗi.
Cố Triển Phi đang soạn luận văn, nhìn thấy tin nhắn của cậu thì khựng lại.
Anh tắt máy tính bảng đi, chăm chú nhìn màn hình điện thoại.
Phi: Không sao, cậu ngủ sớm đi.
Trì Lạc cảm thấy Phi vẫn còn giận mình nhưng anh đã nói thế cậu cũng không muốn làm phiền anh thêm.
A Lạc Lạc: ừm, vậy tôi ngủ trước.
Phi: ngủ ngon.
A Lạc Lạc: ngủ ngon.
Dù không cam tâm lắm nhưng cậu vẫn tắt máy tính đi, cậu bức rức trên giường đến hơn ba giờ sáng mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Cố Triển Phi cũng chẳng khá hơn cậu là bao, anh cứ nghĩ hành động nông nổi của mình đã khiến cậu giận.
Khi nhìn thấy tin nhắn xin lỗi của cậu, anh đã không biết phải đáp lại như thế nào, cũng không muốn cậu phải chờ lâu nên đành phải nhắn như thế.
Anh cũng trằn trọc suốt cả buổi tối, luận văn gì đó cũng bị anh ném sang một bên.
Cố Triển Phi hiếm khi có một đêm mất ngủ.
....
Hôm nay Trì Lạc trông không uể oải như hôm trước nhưng vẫn chẳng có tí sức sống nào.
Cậu rề rà bước ra khỏi cổng ký túc xá.
Bỗng nhiên cậu nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng tựa người trước cổng bấm điện thoại, cậu tiến lại gần hơn vài bước mới nhận ra người đó là Cố Triển Phi.
Anh bận một bộ trang phục đen, đeo khẩu trang đen cùng một chiếc mũ lưỡi trai.
Có vẻ như anh đã đứng anh đây khá lâu rồi, Trì Lạc tiến đến chào hỏi:
"Chào tiền bối."
Cố Triển Phi rời mắt khỏi màn hình, anh nhìn cậu rồi gật đầu đáp:"Chào cậu."
Trì Lạc chỉ định chào hỏi rồi rời đi nhưng để ý thấy ánh nắt anh cứ dán vào cậu, cậu phải lên tiếng hỏi:"Tiền bối, anh đang đợi ai sao?"
Khẩu trang cùng mũ lưỡi trai đã che đi mọi biểu cảm trên mặt anh, Trì Lạc chỉ nghe giọng nói trầm thấp có chút khàn của anh đáp lời:"Tôi đang đợi cậu."
Trì Lạc: ?
Cố Triển Phi giải thích:"Hôm nay là ngày đi nhận lại điện thoại của cậu, sáng sớm bên cửa tiệm đã gọi cho tôi bảo trong sáng hôm nay tôi đưa cậu đi lấy."
Bây giờ Trì Lạc mới nhớ đến "đứa con" đã lâu không gặp của mình.
Cậu gãi đầu cười gượng:
"Thật ngại quá, làm phiền anh rồi.
Anh cứ đi đến lớp đi, một mình tôi đi lấy được rồi."
"Hôm nay tôi không có tiết."
Không có tiết sao? Nói vậy ý là anh đặc biệt đến đây để đưa cậu đi, Trì Lạc không nỡ từ chối lòng tốt của anh.
Cậu ngẩng đầu nhìn anh:"Vậy, chúng ta đi thôi."
....
Trì Lạc kiểm tra điện thoại một lượt, nhận thấy tất cả dữ liệu vẫn còn y nguyên cậu mới gật đầu cảm ơn ông chủ rồi rời đi.
Từ lúc đi đến cửa tiệm đến tận lúc về Cố Triển Phi không nói một lời nào, tính cách của anh vốn lạnh lùng nên ban đầu cậu không để ý lắm ngẫm lại thì bây giờ cảm thấy có chút