Cố Triển Phi nhìn cô gái kia rời đi, anh quay mặt lại vô tình nhìn thấy dáng vẻ đang đứng ngây ra của Trì Lạc.
Anh đứng dậy muốn đi đến chỗ cậu thì cậu lại tiến lên trước, cậu nhấn anh trở lại ghế, đặt túi thuốc mình mới mua vào trong tay anh.
Nhìn một loạt hành động dứt khoát của cậu, anh ngờ vực hỏi:"Cậu đang có chuyện gì gấp sao?"
"Hả?"- Trì Lạc suy nghĩ một lúc mới hiểu được ý của anh:"Không có, chỉ là tôi thấy hình như mình trở lại không đúng lúc."
"Tại sao?"
"Thì, thì anh đang nói chuyện với cô gái kia đó..."- Trì Lạc gãi đầu.
Cố Triển Phi cố nhịn cười, dù bây giờ anh rất mệt nhưng câu nói này của Trì Lạc lại khiến cảm giác uể oải của anh chạy đi đâu mất.
"Tôi đâu có chuyện gì cần phải nói với cô ta?"
Trì Lạc: ?
Cố Triển Phi giải thích:"Cô ta đến xin phương thức liên lạc của tôi nhưng tôi đã đưa số điện thoại của bạn tôi cho cô ta rồi."
"À..."- Trì Lạc cảm thấy tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm nhỉ? Cố Triển Phi nói chuyện với ai, vui đùa cùng ai hay thậm chí yêu ai cũng đâu có liên quan đến cậu đâu.
Tự nhiên cậu lại có một cảm giác kỳ lạ quá...
Trì Lạc cảm thấy bản thân mình có vẻ không ổn rồi, cậu lập tức đứng dậy, lắp bắp nói:"Đi thôi, trở, trở về kí túc xá đi.
Anh, anh cần phải nghỉ ngơi."
Mặc dù thấy hành động của cậu hơi lạ nhưng Cố Triển Phi vẫn chẳng có ý kiến gì mà ngoan ngoãn đi theo cậu.
Đúng là lúc ngồi không sao nhưng phải đi bộ lâu như vậy dưới trời nắng nóng thì anh thật sự không ổn chút nào.
Đầu óc anh bắt đầu choáng váng, anh cố gắng giữ tỉnh táo cho đến trở về cổng ký túc xá.
Trì Lạc nhìn anh qua khỏi cổng, nghĩ ngợi một lúc cuối cùng lại chạy theo kéo áo anh lại:"Tiền bối, anh...anh đang ở ký túc xá cùng ai vậy? Hiện giờ có bạn anh ở đây không?"
Nhớ đến gương mặt đang tập trung chơi game vào sáng sớm của Hứa Dĩ Tranh, anh lắc đầu nói:"Không có, cậu ta ra ngoài từ sớm rồi."
Nghĩ đến việc Cố Triển Phi từng chăm sóc mình trong phòng y tế lại còn giúp mình ghi chép lại tiết học của thầy Châu, cậu cảm thấy đã đến lúc mình trả ơn cho anh rồi.
Cậu ngẩng đầu, hỏi anh:"Ký túc xá của anh là phòng số mấy?"
"178."
Trì Lạc gật đầu:"Anh lên phòng nghỉ ngơi đi, đợi tôi một lát tôi sẽ lên với anh."
Không đợi Cố Triển Phi từ chối, Trì Lạc đã xoay người bỏ đi.
Cố Triển Phi mệt mỏi bước vào thang máy, ký túc xá của anh chỉ ở tầng 4 nhưng vì tình trạng sức khỏe lúc này không cho phép anh vận động nhiều nên anh chỉ đành bước vào thang máy để tiết kiệm sức lực.
Hứa Dĩ Tranh đang hăng hái đáng boss trong phòng, nghe thấy tiếng mở cửa thì quay người lại cười tươi rói:"Triển Phi đó hả, cậu về rồi sao? Cậu muốn chơi game không, hôm nay tôi đã mở được phó bản mới rồi, cậu..."
"Cho cậu năm phút để rời khỏi đây, tôi chuyển tiền net, tiền ăn trưa cho cậu."- Cố Triển Phi vừa cởi áo khoác vừa nói.
Hứa Dĩ Tranh chẳng hiểu