Khi những đoạn hồi ức trên tràn về, trong lòng tôi bỗng cảm thấy lành lạnh. Bất giác ngoảnh mặt lại đã thấy bản thân đang tại trong tiết trời giá rét từ lúc nào.
Trời mùa đông năm đó Hà Nội lạnh khủng khiếp , giá lạnh làm đường phố vắng hẳn người, làm 1 người đàn ông khỏe mạnh phải co ro trong bộ măng tô dày cộm.
Nhưng trong tiết trời này, có 1 gia đình 3 người vẫn dắt tay nhau xuất hiện giữa phố phường.
Nằm ngay trên con phố Tô Hiến Thành là 1 nhà hàng rất sang trọng mang phong cách Nhật Bản. Ẩn sâu bên trong bề ngoài hoành tráng của nhà hàng là một không gian đậm nét tinh tế. Nét tinh tế này càng dễ dàng tô đậm hơn bởi một người phụ nữ.
Cả quán hôm ấy được một phen bỡ ngỡ chứng kiến người phụ nữ tuyệt sắc,ăn bận chỉnh chu, đứng ở lối vào nhỏ nhắn.
Người phụ nữ này đột ngột xuất hiện như từng nét vẽ của bức tranh gió mưa , làm cho bốn bề không uống mà say.
Má Nuôi đi trước dẫn đường , tôi và Bánh Đậu Ngọt dắt tay nhau theo sau.
10 phút nữa Má sẽ có hẹn với 1 vị khách kì lạ tại phòng riêng của nhà hàng. Vị khách này đêm hôm trước đột nhiên liên lạc với Má ,2 người trò chuyện riêng tư khá lâu. Hình như gã từng tới nhà tìm Má Nuôi vài lần nhưng vô phước lúc đó tôi đều không có mặt.
Chỉ nghe từ miệng Bánh Đậu Ngọt đó là 1 gã đàn ông cao ráo, bảnh bao. Nhưng chục lần đến thì 8,9 lần đã bị Má cấm cửa. Vị khách này còn kì lạ hơn nữa, khi nhìn Bánh Đậu Ngọt bằng ánh mắt đỏ lửa, Bánh Đậu Ngọt rất sợ hắn ta !
Rẽ trái rồi lại rẽ phải qua những cung đường hẹp, có mai có trúc mọc ngay ngắn 2 bên lối đi, chẳng mấy chốc 3 người chúng tôi đã đến trước cửa phòng ăn nọ.
Hôm nay Má Nuôi trang điểm nhẹ.Vốn bà rất ít khi trang điểm, bởi lẽ mặt mộc sẵn đã giống người ta trang điểm rồi. Bây giờ dậm thêm chút phấn,tô thêm chút son nhìn vào đẹp như tranh vẽ.
Trước khi đi Má còn nhờ tôi làm tóc, tóc bà dài tới thắt lưng, dài và óng ả như dòng suối . Ăn bận, chuẩn bị đâu ra đấy, Má Nuôi nở nụ cười tươi thắm nhìn tôi hỏi :
“con trai, con thấy má có đẹp không?”
“đẹp , đẹp lắm má ạ” – tôi chỉ vô thức đáp lại, cũng quên mất rằng khuôn mặt mình đang đỏ bừng lên.
Cả buổi sáng,Má soi gương ngắm nghía cơ thể tuyệt mỹ của chính mình, tiếp đó dường như nghĩ tới điều chi không vừa ý , đôi mày liễu chợt cau lại.
Suy nghĩ này có lẽ cũng giống với suy nghĩ lúc vừa đến điểm hẹn, bởi lúc này Má cũng đang nhăn mày mông lung điều chi không rõ lắm.
Đột nhiên Má thở dài buồn bã, đoạn quay sang anh em tôi cố làm ra vẻ thản nhiên :
“con trai này, con dẫn em qua phòng bên kia thích gọi món gì cứ tùy chọn nhé. Cứ ăn thoải mái vào đừng lo gì hết,con đang tuổi lớn phải ăn nhiều rõ chưa?”
Tôi đoán rằng người đàn ông kia không vừa lòng với sự hiện diện của anh em tôi. Có lẽ là do tôi,tại tôi. Lúc đó nội tâm mềm nhũn ra, chẳng khác nào đang khóc mà khóc không thành tiếng.
Bánh Đậu Ngọt ở một bên không đồng ý, nó lắc đầu nói “con muốn ăn với má cơ.”
Má Nuôi dịu dàng dỗ dành con bé :
“Bánh Đậu ngoan,nghe lời má theo anh cả qua bên kia ăn. má có khách quan trọng lắm. chỉ một chút xíu thôi, má hứa.”
Bánh Đậu Ngọt rất biết nghe lời, nó thấy Má Nuôi đang chất chứa tâm sự, hiểu rằng trong hoàn cảnh này không nên tạo thêm áp lực cho bà bèn đổi thành mặt cười ,ngoan ngoãn nói :
“Bánh Đậu biết rồi, má vào phòng đi”
Câu nói này rất hợp ý tôi. Tôi cũng đồng dạng